Gia Đình Trà Xanh Của Ta

Chương 1

Gia đình ta có 4 người, ngoại trừ mẹ ta ra, tất cả đều là trà xanh.

Mẹ ta từng là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, người theo đuổi không phải là vương gia quyền thế ngập trời thì cũng là tướng quân có chiến công hiển hách. Nhưng cuối cùng, mẹ lại gả cho cha ta, một con vợ lẽ nhu nhược yếu đuối.

Nguyên nhân chính là vì bộ môn trà xanh độc đáo do cha ta sáng tạo.

Từ khi ta bắt đầu có ký ức đến nay, trong nhà lúc nào cũng thoang thoảng mùi trà, ta và tỷ tỷ của ta rất khó để không trở thành tiểu trà xanh.

Tỷ tỷ từ nhỏ đã hiếu học, lợi hại hơn ta rất nhiều, một đường trà xanh đến hậu cung của thiên tử, trở thành quý phi nương nương vinh sủng vô hạn.

Mà ta cảm thấy, ta đã là em vợ của thiên tử, không cần phải phát triển bộ môn trà xanh đầy cao thâm này, vì thế đem chuyện này gạt lại phía sau, bắt đầu cuộc sống lười biếng tuỳ ý.

Mãi cho đến năm đầu tiên sau khi ta gả cho Thẩm Việt, hắn lập chiến công hiển hách, từ biên quan trở về con mang theo một nữ tử nhu nhược.

Thẩm Việt ôm lấy bả vai ta, nhẹ giọng nói: “Nàng là Mạnh Vân, con gái của cấp dưới của cha ta ngày trước, lần này đưa nàng lên kinh thành cũng là vì đã nhận sự gửi gắm của hai vị trưởng bối mong muốn giúp nàng tìm được một hôn sự tốt. Phu nhân cần phải giúp ta tìm xem. Rốt cuộc, phu nhân tinh mắt đến như vậy, thế nhưng ở giữa đông đảo vương tôn công tử, liếc mắt một cái nhìn trúng vi phu.” - Câu cuối cùng, Thẩm Việt nửa thật nửa đùa mà nói.

Ta: “……”

Vốn dĩ ta gả cho hắn là bởi vì cha ta nói ta trà nghệ không tinh, thân thể cũng không đủ khoẻ mạnh, muốn tìm một tên luyến ái não mới được,

Sau đó, cha ta ở trong vô số ‘tuyển thủ’, liếc mắt một cái đã nhìn trúng Thẩm Việt.

Tuy rằng ta một chút cũng không nhìn ra.

Ta gật đầu: “Đó là nhờ cha ta tinh mắt. Chờ qua vài ngày nữa ta sẽ về hỏi cha.”

Thẩm Việt véo má ta: “Nương tử thật thích nói đùa.”

“……”

Ngày thứ hai, Mạnh Vân lại đây gặp ta.

Nàng ta thay đổi hoàn toàn dáng vẻ đáng thương ngày hôm qua, bắt đầu ở trước mặt ta diễu võ dương oai.

“Ta còn cho rằng ngươi là mỹ nhân tuyệt thế mới có thể gả cho đại anh hùng như Thẩm ca ca. Hôm nay tận mắt nhìn thấy, hoá ra cũng chỉ có vậy.”

Ta: “?”

“Sở Thiện Thiện, nghe nói sức khoẻ của ngươi không tốt, cũng không cho nữ nhân khác đến gần Thẩm ca ca. Ngươi có tư cách gì cấm Thẩm ca ca nạp thϊếp?”

Ta nghi ngờ: “Ngươi nghe ai nói?”

Mạnh Vân cười nói: “Đương nhiên là Thẩm ca ca. Các tướng sĩ khác đều nhận được thư nhà do thê tử gửi, chỉ có Thẩm ca ca là không nhận được bất kỳ lá thư nào. Hắn nói thân thể của ngươi không tốt, viết thư qua lại cũng phí công vô ích. Hiện giờ tận mắt nhìn thấy mới biết, sức khoẻ của ngươi cũng không có vấn đề gì, rõ ràng là Thẩm ca ca không thích ngươi nên mới không muốn nhận thư của ngươi.”

Ta: “……”

“Thẩm ca ca anh minh thần vũ, có vô số cô nương ở biên quan muốn gả cho hắn, nhưng hắn nói gia quy nghiêm ngặt, không cho phép nạp thϊếp. Trên đời này làm gì có nam nhân nào không muốn tam thê tứ thϊếp? Rõ ràng là do ngươi ganh ghét nên không muốn cho Thẩm ca ca nạp thϊếp!”

“……”

Lúc này, có tiếng bước chân truyền đến.

Đôi mắt Mạnh Vân sáng rực lên, ngay lập tức đưa tay tát vào mặt không chút do dự.

Trường hợp quá mức quen thuộc này đã đánh thức ký ức xa xăm của ta. Ta phản xạ tự nhiên mà ngã ra sàn, rươm rướm nước mắt nhìn về phía ngoài cửa.

Ta nhớ ra rồi. Đây là cảnh tượng năm ta 7 tuổi, lúc cha ta h.ã.m h.ạ.i tình địch.

Ngay sau đó, Thẩm Việt xuất hiện.

“Không trách muội muội, là do ta không đứng vững.” Vừa nói, ta vừa ngẩng đầu lên, đổi một tư thế vừa nhu nhược yếu đuối nhưng vẫn thấy rõ góc mặt xinh đẹp, bắt đầu khóc rấm rứt: “Mặt cũng là do ta tự té ngã.”

Thoạt nhìn trông ta vừa nhu nhược lại vừa kiên cường, tuy đáng thương nhưng vẫn không kém phần mỹ lệ.

Mạnh Vân bị một loạt động tác như nước chảy mây trôi của ta làm cho sững sờ, đứng đơ ra như tượng.

Thẩm Việt bế ta lên, sai người hầu đi tìm đại phu. Hắn không vui mà nhìn về phía Mạnh Vân: “Ngươi tới đây làm gì?”

Mạnh Vân lúc này mới nhớ đến việc giải thích, cúi đầu nhu nhược mà nói: “Thẩm ca ca, Vân Nhi mới tới trong phủ của ngài, chỉ quen biết một mình ngài, nhưng nếu cả ngày đi tìm ngài thì sợ rằng người khác sẽ hiểu lầm. Lúc trước nghe Thẩm ca ca nói, tỷ tỷ là một người rất dễ gần, vì vậy mới nghĩ đến chuyện đi tìm tỷ tỷ. Nhưng mà Vân Nhi vừa bước vào cửa, cũng không biết là tại sao, tỷ tỷ đột nhiên lại té ngã.”

Thẩm Việt trầm mặt, trực tiếp lược qua một đoạn dài phía trước: “Đột nhiên té ngã? Ngươi không biết lý do tại sao?”

“Không biết.” - Mạnh Vân rưng rưng nước mắt.

“Thiện Thiện từ trước đến nay chưa từng té ngã, cố tình lại té ngã khi ngươi xuất hiện?” - Thẩm Việt cười lạnh, khó thở mà nói - “Ngươi thế nhưng còn dám tát nàng?”

Mạnh Vân sửng sốt, liều mạng phủ nhận: “Vân Nhi không có! Ta không đánh tỷ tỷ! Thẩm ca ca, Vân Nhi bị oan!”

Nàng thật sự bị oan.

Ta giả vờ lau nước mắt, khóc nức nở nói với Thẩm Việt: “Thẩm Việt, muội muội không có đánh ta.”

Thẩm Việt thở dài, giọng điệu dịu dàng hơn hẳn: “Thiện Thiện, nàng thật sự là quá thiện lương, vậy nên mới có kẻ vong ân bội nghĩa muốn giẫm lên đầu nàng diễu võ dương oai.”

Hắn ôm lấy ta dỗ dành: “Thiện Thiện đừng sợ, đánh lại là được. Cô ta đánh nàng như thế nào, nàng cứ đánh lại y như vậy.”

Ta: “……”

Ta đem mặt vùi vào trong ngực Thẩm Việt, giả vờ sợ hãi rụt rè.

Trong lòng lại thầm c.h.ử.i: Làm gì có trà danh nào lại công khai động thủ bao giờ?

Thẩm Việt trấn an mà vỗ về lưng ta, lại quay sang nói với Mạnh Vân: “Phu nhân thiện tâm, không so đo với thể loại rắn rết nào đó. Vốn dĩ ta chỉ nể mặt hai vị lão nhân nên mới đưa ngươi vào kinh, ngươi không biết cảm ơn thì thôi, thế nhưng còn dám ở trong nhà của ta ức h.i.ế.p phu nhân của ta. Sáng sớm ngày mai ngươi hãy thu dọn đồ vật về nhà đi. Nơi này không chứa chấp nổi ngươi.”

Mạnh Vân: “……”

Nàng ta đã tê rần.

Ngắn ngủi 3 câu đã làm nàng ta mất đi một công việc mới.

Mạnh Vân xụ mặt tính xoay người bỏ đi nhưng Thẩm Việt gọi nàng ta lại.

“Khoan đã. Chuyện ngươi đánh phu nhân, phu nhân tuy không so đo, nhưng ta không thể cứ bỏ qua như vậy.”

Ta nhẹ nhàng ngẩng đầu, kéo kéo khóe miệng lộ ra một nụ cười tủi thân: “Thẩm Việt, không sao cả, ta không đau.”

Mạnh Vân bị kỹ thuật diễn của ta khϊếp sợ đến mất khống chế, mặt mũi hung tợn la lớn: “Đến! Thẩm Việt! Ngươi giỏi lắm!”

Nàng ta hung hăng cho chính mình một bạt tai: “Xem như ta xui xẻo! Xuất sư bất lợi, gặp phải các ngươi!”

Nói xong nổi giận đùng đùng mà bỏ đi.

Ta âm thầm ở trong lòng cười lạnh: Trà xanh là tuyệt học gia truyền của tỷ, tỷ vừa sinh ra đã ngâm mình trong nước trà.