Vạn Người Ghét Buông Bỏ Rồi

Chương 12: Thật Hư (H-)

Vũ Đình sửa soạn qua loa, chuẩn bị đi công tác. Vũ Lâm Phong có chút việc, vì thế cậu ta năn nỉ cô đi tới bữa tiệc thay cho mình.

"Nhớ chưa, ở nhà đừng có làm gì nguy hiểm, đi ngủ sớm nhé? Tôi đi, đến mười giờ tôi liền trở về với em."

Dương Ánh Nguyệt hững hờ cầm cốc sữa nóng trên tay, dựa vào cửa phòng, khinh bỉ: "Tôi không có nhớ cô."

Có những người, mặc dù trong lòng nói thế này, nhưng ngoài miệng lại nói khác. Vũ Đình cũng không để tâm cho lắm, nhẹ nhàng hôn lên trán của nàng, nói:

"Tạm biệt."

Tiếng xe ô tô thoáng vọng vào trong dinh thự. Bây giờ ở đây chỉ còn lại Dương Ánh Nguyệt.

Nàng bình tĩnh thả cốc sữa xuống, trở về phòng ngủ của mình.

Người hầu và vệ sĩ không được phép tạo ra tiếng động ở dãy hành lang này, cũng không được phép có bất cứ cảm xúc cá nhân nào trong quá trình làm việc.

Huống chi họ còn là Beta được kiểm soát gắt gao, và không hề có chút hứng thú nào với mấy việc khác ngoài làm việc.

Căn biệt thự rộng lớn như vậy, mà chỉ còn có một mình Dương Ánh Nguyệt là còn có cảm xúc.

Ba người còn lại đều đã ra ngoài.

Dương Ánh Nguyệt bỗng bắt gặp chiếc áo Vũ Đình vừa thay ra ở trên giường.

Tin tức tố ở trong máu của nàng thúc giục Dương Ánh Nguyệt động thủ, nhắc nhở đó là áo của Alpha của nàng, lưu lại tin tức tố của Vũ Đình.

Nàng lại hơi mâu thuẫn.

Làm như vậy có mất mặt quá không nhỉ?

Dương Ánh Nguyệt đại não nhớ lại vẻ mặt của tên Alpha nhà mình, tâm trạng buông lỏng.

Nàng phải hít hết mùi của cô ta mới bõ công chờ đợi!

Cho chừa cái tội quyến rũ người khác!

*

Vũ Đình trở về.

Hôm nay cô không uống rượu, cũng không hút thuốc, cả buổi tiệc ngồi ở chỗ các lão tổng lão đổng bàn bạc sự việc, khiến cho nhiều người nổi lên dấu chấm hỏi.

Sau đó, dấu chấm hỏi trở thành dấu chấm than.

Dương Ánh Nguyệt mang thai, cô sợ khiến Dương Ánh Nguyệt khó chịu, nên từ chối tiếp xúc với những thành phần uống rượu hút thuốc, hoặc Omega khác.

Cả quá trình đều xịt thuốc ức chế.

Vẫn là bộ tây trang phẳng phiu không một nếp nhăn như vừa lúc nãy, dáng người ngay thẳng, khí thế lấn áp người.

Tinh thần Vũ Đình càng thêm phấn chấn khi ngửi thấy mùi tin tức tố hoa oải hương quen thuộc.

Vậy mà Dương Ánh Nguyệt thực sự tin tưởng cô, xé bỏ tấm dán tuyến thể khi ở nhà.

Vũ Đình cất lại đôi nhẫn điêu khắc tinh xảo hình hoa nguyệt quế hòa với hoa oải hương vào trong hộp, sau đó thả vào túi áo, mang vào phòng ngủ, muốn cho Dương Ánh Nguyệt một bất ngờ.

Nhưng mà...

Cô vừa mở cửa phòng ngủ, tin tức tố mang tính chất công kích cùng cầu cứu liền tràn ra ngoài như một cơn bão bị dồn nén, nhất thời khiến cho Vũ Đình ngây người.

Dương Ánh Nguyệt cuộn người lại, khóe mắt còn có chút nước, cực kỳ đáng thương rúc đầu vào áo của cô.

Dưới ánh đèn ngủ vàng mờ mờ ảo ảo, trông càng gợϊ ȶìиᏂ.

Vũ Đình nhất thời quên bỏ áo vào giỏ đồ, như vậy lại khiến Dương Ánh Nguyệt phát tình.

Dương Ánh Nguyệt phát giác ra Alpha của mình đứng ngây người ở cửa phòng, giọng nói cực kỳ ủy khuất cùng xấu hổ: "Đình..."

Vũ Đình cổ họng khô khốc, hướng nàng cười nhẹ.

Tâm can bảo bối thật hư, phải phạt.

"Tôi kêu em ở nhà không làm gì nguy hiểm, bác sĩ cũng yêu cầu ba tháng đầu không được vận động mạnh, vậy mà em lại phát tình?"

Vũ Đình cởϊ áσ ngoài, để thân trên bại lộ ra không khí, nụ cười gian xảo. Cô dùng hai tay nâng cằm của nàng lên, cố ý chất vấn.

Dương Ánh Nguyệt thấy Alpha của mình trở về, không những không giúp nàng giải tỏa còn chất vấn, liền hung hăng câu cổ của cô, lao vào cắn xé.

Bị tập kích bất ngờ, Vũ Đình ngẩn người để cho Dương Ánh Nguyệt tiếp tục. Vị rỉ sét tràn vào trong miệng của cô, khiến Vũ Đình nhướng mày.

Nàng cư nhiên dám cắn môi của cô đến chảy máu?

Dương Ánh Nguyệt cảm thấy thân thể người kia cứng đờ, liền thả ra, nức nở cực kỳ khó chịu: "Đình..."

Đôi mắt to tròn phủ một tầng nước mỏng, cả người rũ xuống, yếu ớt đến đáng thương.

"Nóng... Khó chịu... Đình..."

Vũ Đình tự mình cảnh tỉnh, lần này phải thực nhẹ nhàng.

"Tôi tới đây."

Cô đặt nàng ngồi trên đùi, Dương Ánh Nguyệt như người chết đuối vớ được phao, liền dụi đầu vào hõm cổ của cô, cảm thấy hơi thỏa mãn.

Mùi nguyệt quế, mùi của Alpha đang bao trùm lấy nàng.

Dương Ánh Nguyệt cực kỳ khao khát cái gì đó đến từ Alpha của mình.

Người của nàng nóng như lửa đốt, gặp phải thân thể lạnh tanh do hứng gió của Vũ Đình lại càng hợp.

Dương Ánh Nguyệt liên tục vặn vẹo trên người của cô, đôi lúc còn hé răng cắn lấy tuyến thể, khiến Vũ Đình hơi mơ màng.

Cô nắm chặt tay, bàn tay nổi gân xanh rõ ràng, móng tay đâm sâu, khiến mình tỉnh táo.

Vũ Đình nghiến răng chịu đựng, Dương Ánh Nguyệt càng được nước lấn tới, cổ họng khô nóng hôn cô.

Bàn tay của nàng không yên phận, liền bắt đầu sờ soạng các khối cơ mềm mềm đàn hồi trên người của cô.

Vũ Đình hít sâu vào một hơi, mẹ ơi - quá câu dẫn người rồi..

"Em là yêu nghiệt chuyển thế đúng không?"

Vũ Đình nhẹ nhàng xoa nắn ngực của nàng, bắt đầu đáp trả.

Đêm đó chuẩn xác là một đêm không thể ngủ.

___________________________

Cuộc thảo luận của các Au.

Au 1 (Chúa ngược): Viết H-, việc này tôi có ổn không? [ Hai tay run rẩy cầm máy tính ]

Au 3 (Chúa tốc độ, bà hoàng viết dở, vua ý tưởng) [Cầm rìu sẵn, cười nhẹ ] : SAO VẬY ?

Au 2 (Chúa lười) : Hả, mọi người đang làm gì thề? [ Ngáp ngủ ]

Au 4 (Kẻ kiểm duyệt, new) : Mọi người đang làm gì vậy? [ Ôm Au 2, ôm Au 2, việc quan trọng nhắc lại hai lần. ]