Sông Băng Tận Thế, Ta Trữ Hàng Chục Tỷ Vật Tư

Chương 37: Ăn Ꭶuиɠ Ꭶướиɠ

Trương Dịch cảm thấy bụng có chút đói, ngay lập tức từ trong dị không gian lấy ra một phần yến tiệc.

Ăn tương đối đơn giản, chỉ là một đĩa tôm hùm, một phần bò bít tết Wellington, cộng thêm hai cái bánh nướng Hoàng Sơn và một chai coca.

Thức ăn ngon như vậy, trong không gian của anh có rất nhiều.

Hiện tại mỗi ngày đều ở nhà, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Trương Dịch cũng trở nên tự do.

Tóm lại là cứ mệt mỏi thì ngủ, đói bụng thì ăn, cũng không cần phân biệt ngày đêm.

Ngoài cửa sổ tuyết lớn vẫn không ngừng rơi.

Trương Dịch dành chút thời gian nhìn thoáng qua phía dưới khu chung cư.

Những người quét tuyết đã quay về.

Mà bọn họ bỏ sức lực nửa ngày, đi dọn ra một mảnh đất trống, rất nhanh lại bị tuyết lớn che lấp.

Có lẽ bọn họ cũng ý thức được, chỉ dựa vào sức lực của bọn họ, là không thể nào chống lại với thiên nhiên.

Trương Dịch mặc áo mùa thu nằm ở trên sofa, trong phòng có nhiệt độ 27o, thoải mái hợp lòng người.

Anh mở TV, xem chương trình trong TV.

Hiện tại rất nhiều đài truyền hình trong cả nước đều lập tức dừng phát sóng, chỉ có một số kênh đơn vị cấp tỉnh và đài truyền hình CCTV còn đang phát sóng.

Trong đó, đều là một ít công tác tuyên truyền phía chính phủ, và khẩu hiệu khuyến khích mọi người.

“Giờ khắc này, ánh mắt của chúng ta hướng về Thịnh Kinh, chính phủ đang bày mưu nghĩ kế chỉ đạo chúng ta, phát động cuộc tiến công cuối cùng của trận bão tuyết!”

“Có thông tin cho rằng, bởi vì Đại Mỹ Quốc đối với phòng chống thiên tai không hiệu quả, hai trăm triệu người đã bị ảnh hưởng, hàng chục triệu người chết!”

“Sự phát triển của bão tuyết ở nước ta đang trong tầm kiểm soát, mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp.”

“Hi vọng mọi người không cần căng thẳng và bối rối, tin tưởng lực lượng chính phủ!”

Trương Dịch lắc đầu.

Mức độ khổng lồ và đáng sợ của trận tuyết này, nhân loại không thể tưởng tượng được.

Tuy rằng phía chính phủ đang cố gắng giải quyết vấn đề, nhưng sức mạnh con người ở trước mặt thiên nhiên, thật sự quá mức yếu đuối.

Ở trong diễn đàn của tòa nhà, mọi người vẫn có thể nhìn thấy bác gái Lâm đang kêu gào, lải nhải mãi không chịu ngừng.

“Chắc mọi người đều nhìn thấy tin tức nhỉ? Quốc gia của chúng ta có khả năng, hoàn toàn có thể đối phó với trận bão tuyết lần này!”

“Không cần phải lo lắng thế đầu, chuyện gì cũng có thể giải quyết mà.”

“Ừm, thế này, nếu như có nhà ai cần vật tư, đồ ăn nước uống, mọi người nếu như có khả năng thì cố gắng hỗ trợ nhau một chút. Dù sao thì chẳng được mấy hôm nữa là hết bão tuyết rồi, không cần phải tồn trữ nhu yếu phẩm thế đâu.”

Nhưng mà, chẳng có được mấy người trả lời bà ta.

Hiển nhiên, đã qua hai ngày rồi mà bão tuyết chẳng có dấu hiệu sẽ ngừng, chuyện này khiến rất nhiều người bắt đầu lo lắng.

Phương Vũ Tinh lại gửi tin nhắn đến cho Trương Dịch.

[Trương Dịch, cậu không sao chứ?]

Trương Dịch nhìn thấy tin nhắn thì nhướng mày, chắc là con ả Phương Vũ Tinh kia nghỉ anh bị Trần Chính Hào dạy dỗ một phen. Nhưng mà, anh cảm thấy tin nhắn này hẳn không phải là Phương Vũ Tinh có lòng tốt muốn lo cho anh đâu.

[Tôi rất tốt.] Anh hời hợt gửi lại một tin nhắn.

[À, vậy thì tốt rồi.] Thật ra trong lòng của Phương Vũ Tinh có hơi thất vọng.

Nhưng mà chẳng mấy chốc cô ả lại gửi tin nhắn đến: [Nhà bọn chị hết đồ ăn rồi, chị nhớ lần trước em mua không ít đồ đúng không? Có thể cho chị một ít hay không?]

[Chờ hết bão tuyết rồi chị mời cậu ăn cơm nhé! *icon đáng yêu*]

Trương Dịch nở một nụ cười lạnh lùng. Quả nhiên, người đàn bà này tìm mình thì chắc chắn sẽ có chuyện mà.

Anh còn nhớ lần trước khi đến siêu thị mua đồ, hình như Phương Vũ Tinh và Lâm Thải Ninh cũng có mua một ít thứ.

Tuy rằng không nhiều như anh, nhưng không ít đến nỗi chỉ mới có hai ngày mà đã hết sạch lương thực.

[Ây nha, mấy thứ cậu nói đó, bọn chị mua lâu thế rồi mà. Bây giờ làm gì mà còn thứ nào nữa, đồ trong nhà của chị cũng có nhiều nhặn gì đâu.]

Phương Vũ Tinh vẫn cứ nhất quyết không chịu bỏ qua.

[Nếu không thì cho chị vài gói mì, có được không? Dù sao em cũng là quản lý kho hàng mà, trong nhà chắc là cũng có một ít đồ ăn nhỉ?]

Trương Dịch nhìn tin nhắn với vẻ đầy khinh thường.

[Thật sự không có mì gói. Chị xem nè, bình thường tôi chỉ ăn mấy thứ này thôi.]

Gửi tin xong, Trương Dịch giơ điện thoại lên cao, chụp lại một bàn đầy tôm hùm và bò bít tết sau đó gửi cho Phương Vũ Tinh.

Đầu bên kia điện thoại, Phương Vũ Tinh vừa thấy ảnh chụp thì giận đến mức lông mày sắp dựng ngược luôn.

“Cái thằng Trương Dịch đáng chết này có ý gì đây! Muốn chọc giận bà đây có đúng không hả?”

Nghe cô ả chửi như thế, bạn thân của ả là Lâm Thải Ninh khó chịu chui đầu ra khỏi ổ chăn của mình. Bởi vì quá lạnh cho nên hai ngày nay cả hai người gần như chỉ làm tổ trên giường.