Cứ coi như là mua để yên tâm đi, dù sao thì mấy thứ đó đều có thể cất giữ được nên là có mua nhiều cũng không sợ.
Nhưng mà chú Canh ở một bên nghe vậy thì lại đi tới nói với Trương Dịch: “Tiểu Trương à, cháu tuyệt đối đừng nói những lời như vậy ở khắp mọi nơi đấy.”
“Bây giờ, xã hội của chúng ta ổn định, hoà bình, như thế nào mà sẽ thiếu hụt vật tư được chứ? Cháu nói những lời như vậy, lỡ như bị người xấu báo rằng cháu tung tin đồn thất thiệt thì đến lúc đó cháu sẽ bị mời đi uống trà đó!”
Trương Dịch đảo mắt khinh thường, cũng không có để ý lắm.
Những gì anh có thể nhắc nhở thì cũng đã nhắc nhở xong rồi, còn tin hay không chính là chuyện của bọn họ.
Trương Dịch nhờ nhân viên chuyển phát nhanh đưa 100 thùng nước lớn vào trong nhà của anh.
Sau đó, anh ngay lập tức bắt đầu mở tất cả vòi nước trong nhà ra rồi đổ đầy nước vào trong thùng.
Với tốc độ như thế này thì nhiều nhất là trong vòng một tuần đã có thể đổ đầy toàn bộ 100 thùng nước này.
Ngày từng ngày lại trôi qua.
Trương Dịch cũng không có rảnh rỗi bất cứ một ngày nào.
Anh cứ tiêu hết từng đồng tiền có trong tay mà không một chút tiết kiệm nào.
Mỗi ngày, khi ăn cơm thì đều phải ăn ở nhà hàng tốt nhất.
Sau đó, anh còn hào phóng mà mua một lượng lớn đồ ăn từ nhà hàng cao cấp rồi tích trữ chúng ở trong dị không gian của bản thân.
Ngoài ra, trong khoảng thời gian này, mỗi ngày, anh đều phải đi đến trường bắn của thành phố Thiên Hải để luyện tập cách sử dụng cung nỏ và bắn súng, nỗ lực cải thiện, nâng cao kĩ năng của chính mình.
Trong vòng một tháng, mà muốn rèn luyện bản thân từ một người bình thường thành một cao thủ chiến đấu thì đó là chuyện không thực tế.
Nhưng nếu có cung nỏ và súng đem theo bên người, cộng thêm một căn phòng siêu cấp an toàn với lớp vỏ bọc hoàn toàn bằng kim loại thì anh sẽ không sợ bất kì khả năng nguy hiểm nào có thể xảy ra.
Nhưng những hành động như vậy, đương nhiên là không thể tránh khỏi ánh mắt dị nghị của mọi người.
Nhưng đáng nói là mỗi người đều đối đãi với Trương Dịch như một trò đùa.
Nghĩ rằng anh có vấn đề về tâm thần nên tất cả bọn họ đều âm thầm cười nhạo anh.
Ngay cả Phương Vũ Tinh, cũng cố ý giữ khoảng cách với Trương Dịch, không muốn nói chuyện cùng với anh.
Cứ tiếp tục như thế, thời gian lại trôi qua từng ngày.
Hai mươi ngày trôi qua rất nhanh chóng và ngày mà tận thế xảy ra cũng không còn xa nữa.
Trương Dịch đã tích góp được một số lượng lớn vật tư, bao gồm đồ ăn, vũ khí và thiết bị sưởi ấm.
Tuy vậy, những thứ này cũng không thể mang lại cho anh đủ cảm giác an toàn.
Thế nên, anh quyết định ra tay với kho hàng khổng lồ của siêu thị Wal-Mart.
Chỉ cần lấy được toàn bộ kho hàng này thì chắc chắn anh có thể thu được một số lượng lớn vật tư mà dùng mười đời cũng không hết!
Vì thế, Trương Dịch trở về kho hàng và đi làm như bình thường.
Kho hàng của siêu thị Wal-Mart đều sẽ có nhân viên túc trực 24/24 giờ, tuy nhiên vào ban đêm thì chỉ có mười nhân viên trực kho mà thôi.
Trương Dịch quyết định sử dụng phương pháp đơn giản, thô bạo nhất, đó chính là bỏ thuốc ngủ vào nước trà mà bọn họ uống.
Dù sao thì cũng chỉ còn chưa đầy một tuần nữa là đến tận thế, anh cũng không sợ bị phát hiện ra là bản thân làm điều này.
Bởi vì những người này đều là người quen lâu năm của Trương Dịch, cho nên Trương Dịch rất dễ ra tay thành công.
Sau khi thuốc ngủ phát huy tác dụng, bọn họ đều đã chìm vào giấc ngủ sâu, chỉ còn lại Trương Dịch đi vào phòng giám sát rồi tắt đi toàn bộ camera của kho hàng!
Sau khi làm xong hết thảy những việc này thì anh nhanh chóng đi tới chỗ kho hàng.
Nhìn kho hàng khổng lồ trước mắt, Trương Dịch hít một hơi thật sâu, sau đó bắt đầu thu thập những vật tư đó.
Chỉ cần mắt phải của anh liếc qua chỗ kệ để hàng, rồi bắt đầu suy nghĩ trong đầu thì toàn bộ kệ để hàng đều sẽ xuất hiện ở bên trong dị không gian của anh.
Trương Dịch đi đến khu vực đồ uống đầu tiên.
Ở nơi này tích trữ hàng trăm nghìn tấn nước khoáng, đồ uống và rượu, trong đó còn bao gồm rất nhiều loại rượu vang đỏ và rượu ngoại cao cấp.
Trương Dịch cũng không phân biệt gì, mà đều cất toàn bộ vào bên trong kho hàng của mình.
Chẳng mấy chốc, hàng ngàn mét khối rượu và đồ uống trước mặt anh đều đã biến mất không một dấu vết.
Tiếp theo đó, chính là khu vực nhiên liệu phục vụ cho việc sinh hoạt.
Nơi này có rất nhiều than anthracite, và các thùng xăng, cồn.
Tất cả đều là loại đồ dùng gia đình, được dùng để dự trữ hoặc là dùng để nấu nướng khi đi du lịch, dã ngoại.
Chỉ riêng than anthracite là đã có đến mấy chục nghìn thùng, chưa kể đến số lượng cồn đặc và xăng đóng thùng có trong kho nữa.
Đối với số lượng ở đây, một mình Trương Dịch sử dụng một trăm năm cũng không thể dùng hết được!