Nhưng chị quả thật là chị dâu của mình, mặc dù cô không thích Hồ An Phong, nhưng cũng hoàn toàn không làm được chuyện phá hư hôn nhân của anh trai, huống hồ, tất cả đều chỉ là phán đoán của cô mà thôi, cho dù tình cảm của Hàng Ảnh và Hồ An Phong không tốt, cho dù Hàng Ảnh đối xử với cô rất tốt, cũng không có nghĩa là Hàng Ảnh sẽ thích cô, tiết mục lσạи ɭυâи của chị dâu em chồng gì gì đó, cũng sẽ chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết thôi.
Sau khi nói chúc ngủ ngon với Hàng Ảnh, Hồ An Tuyết về tới phòng ngủ tạm thời thuộc về cô, khiến bản thân đình chỉ phán đoán đối với Hàng Ảnh, trở về trạng thái cô đơn mà cô đã sớm quen.
Từ nhỏ Hồ An Tuyết đã thích vẽ tranh, nhưng học mỹ thuật rất đắt tiền, cho nên Hồ An Tuyết phải đấu tranh rất lâu mới được cha mẹ đồng ý, bởi vì cô nói học mỹ thuật kiếm được nhiều tiền, sau này cô có thể giúp gia đình kiếm tiền.
Mặc kệ lời cô nói có thật hay không, lại có thật lòng hay không cũng không quan trọng, quan trọng là cô đã được như ý nguyện vào học chuyên ngành mỹ thuật trong trường đại học.
Tiền sinh hoạt trong nhà gửi tới cho cô không được nhiều lắm, cho nên trong thời gian học đại học cô đã bắt đầu nhận bản thảo, còn có mấy tác phẩm không tồi, tốt nghiệp thuận lợi vào một công ty trò chơi làm họa sĩ gốc coi như không tệ.
Hôm nay trạng thái của cô không tệ, bản vẽ đã hoàn thành trước thời hạn, hơn nữa không bị trả lại, vì vậy cô bắt đầu ngẩn người trông coi bảng vẽ điện tử.
Cô bỗng nhiên nhớ tới Hàng Ảnh, nhớ tới ước định buổi tối của các cô, trong lòng bỗng nhiên tươi đẹp lên, cũng vô cùng chờ mong tới lúc tan tầm.
Đầu óc của cô đã bay lên tận trời cao, tay cũng bất tri bất giác vẽ hình dáng của Hàng Ảnh.
Cô tưởng tượng tối hôm qua Hàng Ảnh hơi nằm ở trên sô pha, cô từ góc độ chính diện vẽ ra hình dáng của chị và chiếc ghế sô pha chị nằm.
Còn chưa kịp vẽ thêm chi tiết, thời gian tan tầm đã tới, cô cảm thấy vô cùng may mắn bởi vì hôm nay cô không nhận được nhiệm vụ tăng ca, nhưng vẫn ôm một tia lo lắng nhanh chóng rời khỏi công ty.
Tối hôm nay Hồ An Phong không trở về ăn cơm tối, trên thực tế Hồ An Tuyết đã tới đây được mấy ngày nay nhưng rất ít khi cô nhìn thấy Hồ An Phong, ngược lại xác suất nhìn thấy Hàng Ảnh thậm chí bảo mẫu thì tương đối lớn.
Hồ An Tuyết chỉ biết là Hồ An Phong công tác ở ngân hàng, cụ thể chức vị gì thì cô không biết, tóm lại không phải là công việc thường xuyên không có ở nhà, thậm chí lúc nửa đêm vừa về nhà lại phải đi công tác.
Mặc dù Hồ An Tuyết cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cô cũng cảm thấy hết sức may mắn, bởi vì cô thật sự rất chán ghét Hồ An Phong, một chút cũng không muốn chạm mặt với anh trai.
Hôm nay đồ ăn đều là những món Hồ An Tuyết thích ăn, lúc mà Hồ An Tuyết vừa tới ở đây, Hàng Ảnh có hỏi cô thích ăn cái gì, cô lập tức tùy tiện nói hai món ăn mình thích mà cách làm cũng không quá phiền phức, không nghĩ tới xác suất xuất hiện của hai món ăn này ở trên bàn ăn sẽ cao như vậy, trong lòng của cô nhất thời dâng lên một cảm giác ấm áp.
Trải qua nhiều năm như vậy, sở thích và ý kiến của cô từ lúc sinh ra cho tới tận bây giờ cũng chưa từng được coi trọng, người thân máu mủ ruột rà của cô còn không bằng một người không hề có quan hệ huyết thống với cô đối xử tốt với cô.
Ăn cơm tối xong, bảo mẫu thu dọn phòng bếp đâu vào đấy rồi lập tức rời đi, bà ấy chỉ đến vào ban ngày, không ở nhà qua đêm.
Vì thế trong nhà lại chỉ còn lại có hai người Hồ An Tuyết và Hàng Ảnh.
Hàng Ảnh vẫn mặc váy thắt lưng màu đỏ ngày hôm qua, chậm rãi đi vào phòng bếp, bưng trái cây bảo mẫu đã rửa sạch tới đặt ở trên bàn trà, tiếp theo mở ti vi lên xem.