Mối Tình Sao Trời

Chương 12

Ngày chủ nhật ấy, Lê Nguyệt Hằng đi xem một bộ phim điện ảnh mới ra mắt với Đường Vy Vy, khi cô trở về đã hơn tám giờ tối, bầu trời đã tối đen, những ngọn đèn đường theo kiểu Châu Âu trong khu dân cư tỏa ra vầng sáng dịu dàng.

Sắp đến dưới lầu tòa nhà, bỗng bên cạnh sân thể dục vang lên tiếng lạch cạch.

Trong lòng Lê Nguyệt Hằng trở nên căng thẳng, bước chân hơi ngập ngừng. Do dự một lát, cô từ từ đưa mũi chân lên phía trước thăm dò tình hình, một giây sau, một cục bông mềm như nhung bất ngờ lao ra từ bụi cỏ.

“Gâu gâu … Ẳng!”

“…”

Lê Nguyệt Hằng chưa kịp nhìn rõ hình dáng nó thế nào, chỉ nghe thấy tiếng chó sủa là da đầu cô lập tức giần giật, mau chóng co cẳng chạy trốn thật xa.

Sau khi bảo đảm khoảng cách an toàn, Lê Nguyệt Hằng mới dừng lại, vừa nuốt nước miếng vừa quay lại xem.

Đó là một con Chihuahua.

Lông màu nâu nhạt, đôi mắt to đen lúng liếng, vẫn đang chạy loăng quăng ngay lối vào hành lang.

Lê Nguyệt Hằng rất sợ chó kể cả mấy chú chó nhỏ, huống chi con chó này hung dữ như vậy, biết đâu nó sẽ bất ngờ lao tới cắn cô một phát thì sao.

“Này…” Điện thoại gọi đi rất mau được kết nối, cô nắm chặt điện thoại, giọng nói hơi run run: “Cầu Cầu, cứu mạng…”

“Cậu ở đâu?”

Nghe thấy giọng nói trong trẻo lạnh lùng của chàng trai, không hiểu sao Lê Nguyệt Hằng cảm thấy an tâm hơn.

Không nhận ra sự vội vàng trong lời nói của anh, cô gái ngước đầu nhìn tầng mười bảy ở phía xa xa, cô nắm chặt điện thoại, giận dỗi nói: “Dưới lầu. Có con chó chặn ngay cửa, nó cứ sủa hoài, tớ không vào được…”

Thần kinh căng thẳng lập tức được thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm, Tịch Tinh nhìn con số đang thay đổi trên thang máy: “Chờ tớ một phút.”

“…”

Hẹn một phút thì chính xác đúng một phút.

Sau khi Lê Nguyệt Hằng thầm đếm 60 giây, ngẩng đầu đã thấy dáng người quen thuộc hắt ra sau cánh cửa thủy tinh.

Thật khéo là chủ của con chó vừa lúc đi chung thang máy xuống lầu với Tịch Tinh, nghe thấy chó mình sủa, nhanh chóng vọt tới, gọi to ‘Nono’, con chó Chihuahua mau chóng nhào vào ngực cô ấy.

Cô ấy vô cùng xấu hổ xin lỗi Lê Nguyệt Hằng, cam kết sau này mình nhất định sẽ trông coi nghiêm túc, không lơ là để thú cưng chạy lung tung vậy nữa.

Lê Nguyệt Hằng mấp máy môi, không nói nên lời, đi theo Tịch Tinh vào thang máy. Không gian kín dễ làm cho người ta có cảm giác an toàn, sắc mặt cô khá hơn một chút nhưng vẫn không nói câu nào.

“Bị dọa đến ngốc rồi?”

“…” Lê Nguyệt Hằng ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh: “Làm gì có.”

Nhớ đến chú cho Chihuahua khi nãy, trong lòng cô vẫn còn hơi sợ hãi nhưng vẫn mạnh miệng không muốn chịu thua: “Cậu nên biết là tớ không hề sợ chó nhé, tớ chỉ cảm thấy nó sủa ồn ào phiền phức chết đi được.”

“Người vừa rồi kêu cứu mạng trong điện thoại chắc không phải cậu đâu nhỉ?”

“Không phải.” Lê Nguyệt Hằng nhất quyết không thừa nhận: “Tớ nói vậy khi nào, chắc chắn cậu nghe nhầm rồi.”

Nếu giống như trước đây, lúc này Tịch Tinh sẽ chiều theo cô, lựa chọn im lặng không lột trần lời nói dối vụng về của cô. Tuy nhiên lần này, anh không muốn làm thế nữa.

“Lần sau không có gì đừng kêu lung tung.”

“…”

Trong thang máy chỉ có hai người họ, lúc nói chuyện chân Tịch Tinh tiến lên bước sát về phía cô.

Chàng trai hơi hơi híp mắt, đôi mắt đen thẳm, môi mỏng mím thành một đường thẳng, vừa trầm lặng vừa bình tĩnh nhìn cô chăm chú.

Thật lâu sau, anh mới từ tốn nói:

“Tớ nghĩ cậu đã xảy ra chuyện.”

Lê Nguyệt Hằng chớp chớp mắt: “Xảy ra chuyện gì? Không may đến cỡ nào? Bị cướp hay bị bắt cóc?”

“…”

Tịch Tinh không trả lời.

Có lẽ hai ngày nay anh nghe hai từ nào đó quá thường xuyên nên khi ấy phản ứng đầu tiên của anh là liên tưởng đến cái từ đồng âm liên quan đến hai từ đó.

Bất kể là ai, anh không muốn sẽ có chuyện gì xảy ra với cô.



Trong khoảng thời gian này, thành phố Lâm mưa rải rác, đã lâu không thấy bầu trời quang đãng.

Cuối tháng 10, sắp đến kỳ hội thao trường, các học sinh đang cầu trời thương xót, làm ơn đừng để hoạt động giải trí hiếm có này phải bị hủy bỏ.

Hôm thứ tư ấy, Lê Nguyệt Hằng không mang theo dù rời khỏi cửa.

Thời tiết buổi sáng vẫn còn quang đãng, không ngờ đến giữa trưa bắt đầu mưa dầm không dứt, mưa không lớn nhưng liên miên không ngớt.

Gió lạnh cuốn theo không khí ẩm ướt của mưa kèm với cái lạnh thấu xương tràn vào lớp học.

Lê Nguyệt Hằng mấp máy môi, muốn đóng cửa sổ nhưng nữ sinh ở gần cửa sổ không đồng ý: “Đâu phải mùa đông, chút gió vậy mà lạnh chỗ nào? Đóng kín cửa ngột ngạt lắm.”

“…”

Lê Nguyệt Hằng không muốn tranh cãi với cô ta.

Hai người chỉ là bạn học, không có lý do gì mọi người phải nhường nhịn cô. Nghĩ vậy, Lê Nguyệt Hằng không nói gì, xoay người lấy ly đi rót về một ly nước nóng, cầm trong lòng bàn tay.

Đến lúc tan học.

Lớp một thường tan học tương đối trễ, hiếm có khi hôm nay giáo viên có lương tâm một hôm, có lẽ nghĩ đến việc mai là hội thao trường nên cho tan học đúng giờ.

Kiều Tử Mộ nhìn những hạt mưa tí tách ngoài khung cửa sổ, lấy một chiếc dù trong ngăn kéo ra, đi về hướng lớp năm.

Tịch Tinh ngồi trên ghế không nhúc nhích, anh biết lúc Lê Nguyệt Hằng ra khỏi nhà không mang theo dù, bởi vì sáng nay trời quang đãng, dự báo thời tiết cũng báo không mưa.

Tuy nhiên anh vẫn mang theo một cây dù để đề phòng.

Có điều bây giờ chắc không cần sử dụng đến rồi.

Chàng trai hơi chần chờ, cuối cùng quyết định bung dù, một mình đi vào màn mưa.



Lúc về đến nhà thời gian còn sớm, Tịch Tinh mở cửa bước vào, dừng ở cửa để đổi giày, thấy đôi dép lê màu hồng nhạt vẫn nằm trong tủ, động tác anh khựng lại, hơi hơi nhăn mày.

Cô còn chưa về?

Phòng khách trống rỗng, trong phòng cũng không có người.

Tịch Tinh tìm một vòng quanh nhà, phát hiện quả thật Lê Nguyệt Hằng vẫn chưa về.

Khi anh đang chuẩn bị gọi điện thoại, màn hình sáng lên hiển thị tên cô. Tịch Tinh nhấn phím nhận cuộc gọi, hỏi dồn: “Bây giờ cậu đang ở đâu?”

“Tớ ở đâu?”

Giọng điệu Lê Nguyệt Hằng bên kia điện thoại có vẻ bực dọc: “Tất nhiên tớ ở trường học rồi, cậu nói xem cậu đang ở đâu?”

Tịch Tinh hơi ngập ngừng: “Tớ ở nhà.”

“…”

“Tịch Tinh.” Giọng cô gái trở nên lạnh lùng: “Sáng nay trước khi ra khỏi nhà, chính miệng cậu nói nếu trời mưa tớ cứ ở trong lớp chờ cậu, cậu sẽ đến rước tớ.”

“Tớ chờ cậu từ lúc tan học đến bây giờ, tớ còn tưởng giáo viên giữ cậu lại, ngờ đâu cậu nói với tớ rằng cậu về thẳng nhà rồi hả?”

“…”

“Tớ…”

Một tiếng tít vang lên, điện thoại đã cúp máy chỉ còn lại âm báo bận.

Anh gọi lại lần nữa nhưng không có ai nghe máy.

Tịch Tinh biết cô đang tức giận đành vừa đi ra ngoài vừa bấm vào hình chim cánh cụt*, gửi đi một đoạn voice chat giải thích nhưng bên kia vẫn không hồi âm.

Hình chim cánh cụt*: Logo phần mềm chat QQ của Trung Quốc.

Nghĩ nghĩ, Tịch Tinh bấm lại dãy số của cô.

Lần này cô đồng ý bắt máy nhưng không chịu mở miệng nói chuyện, trong loa điện thoại có thể nghe thấy âm thanh mưa rơi tí tách và tiếng hít thở nhẹ nhàng của cô gái.

“Bây giờ tớ đến rước cậu đây, đừng đi lung tung nhé.”

Tịch Tinh nói xong lại cảm thấy giọng điệu mình quá cứng ngắc, đầu lưỡi hơi chạm nhẹ vào vòm miệng dưới, hạ thấp giọng khiến cho âm thanh nhẹ nhàng hơn, nói: “Tớ mua trà sữa cho cậu, đừng giận nữa, ngoan.”



Khi Tịch Tinh đến nơi, chỉ còn một mình Lê Nguyệt Hằng trong lớp học.

Cô gái nằm sấp xuống mặt bàn, gương mặt có vẻ mệt mỏi, nhìn không có sức sống. Thấy anh đến nơi, thái độ cô cũng rất lạnh lùng, đưa tay nhận lấy ly trà sữa nhưng không uống.

Cô vẫn chưa mở lời, chàng trai không hề báo trước, bất ngờ cúi xuống gần. Anh chống hai tay lên mặt bàn, cúi mắt xuống, mắt híp lại, tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt của cô.

Quan sát cẩn thận.

Sau một hồi lâu, ánh mắt hai người chạm nhau.

Lê Nguyệt Hằng vô thức muốn né tránh nhưng Tịch Tinh không cho cô cơ hội này, giơ tay lên, lòng bàn tay đặt lên trán cô, cảm thấy hơi lạnh.

"Cậu sốt rồi."

Đôi má cô gái ửng đỏ bất thường, màu môi nhợt nhạt, hơi thở dồn dập hơn so với bình thường, nhiệt độ cơ thể tăng cao, biểu hiện rõ ràng cô đang mắc bệnh.

"Không sao đâu." Lê Nguyệt Hằng mím môi, giọng khàn khàn: "Một lát về nhà bảo chú Lý kê đơn thuốc cho tớ là ổn thôi."

Chú Lý là một bác sĩ riêng do nhà bọn họ mời về.

Trời vẫn còn đổ mưa, bầu trời xám xịt, trong lớp học chỉ còn ánh sáng mờ ảo.

Chàng trai đứng ở bàn học không nói gì, vươn tay phải ra, Lê Nguyệt Hằng chưa kịp phản ứng đã bị anh kéo gáy cô về phía trước. Ngay sau đó, anh cũng cúi đầu.

Đôi trán chạm nhau.

Khoảng cách lập tức bị thu hẹp, Lê Nguyệt Hằng mở to mắt.

Lông mi dài của chàng trai khép lại, gần như quét qua má cô, cảm xúc trong đáy mắt mơ hồ không rõ. Hơi thở ấm áp rơi trên chóp mũi cô tạo nên một cảm giác kỳ lạ.

Tê tê dại dại, hơi ngứa ngáy.

"May quá, không nóng lắm." Tịch Tinh mau chóng đứng dậy, cởϊ áσ khoác ra phủ lên người cô: "Đi thôi, chúng ta về nhà."



Sau khi ăn tối uống thuốc xong, mẹ Tịch giúp cô gọi điện thoại xin nghỉ đồng thời nói chuyện này với cha mẹ Lê.

Sau khi xác nhận sức khỏe con gái mình chỉ bị sốt nhẹ, không quá đáng lo, họ thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì tạm thời không thể trở lại kịp đành phải làm phiền bọn họ chăm sóc cô nhiều hơn.

Ngày hôm sau là hội thao trường, từ rất sớm Tịch Tinh đã đến trường, sau khi tất cả các lớp tập hợp xong, bắt đầu tiến hành lễ khai mạc.

Đầu tiên là hiệu trưởng lên sân khấu phát biểu, sau đó Tịch Tinh đại biểu cho học sinh cũng phải lên phát biểu.

Sau khi kết thúc tất cả quá trình đã gần chín giờ.

Trở lại khu nghỉ ngơi của lớp bọn họ, Kiều Tử Mộ tiến lại gần: "Anh Tịch, cậu thế là không được rồi đấy nhé, sao hôm qua cậu không nói tớ biết cậu muốn đưa Tiểu Lê Tử về nhà?" Tiểu Lê Tử là biệt danh cậu ta đặt cho Lê Nguyệt Hằng.

"..."

“Làm mất công tớ chạy đến, định diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân."

“…” Tịch Tinh quay người: “Anh hùng cứu mỹ nhân không phải dùng như vậy.”

“Kệ nó, ý nghĩa không khác mấy, dù gì cũng đâu có thành công.” Kiều Tử Mộ khoác tay ra vẻ bất cần: “Cậu biết không, câu đầu tiên khi tớ vừa gặp cậu ấy là cậu ấy hỏi cậu đang ở đâu!”

Tịch Tinh hơi sững lại.

“Lúc đó tớ thấy cậu không đi, tớ tưởng giáo viên chủ nhiệm gọi cậu ở lại làm việc nên nói cậu đang ở chỗ giáo viên.” Khi cậu ta đang nói câu này, chàng trai bên cạnh nheo mắt, Kiều Tử Mộ không hề để ý, tiếp tục luyên thuyên.

“Nhắc tới mới nói lần này giáo viên chủ nhiệm thật quá đáng, ngày hội thao mà còn giao nhiều bài tập thế này, ôi chao, ôi anh Tịch, chắc cậu làm xong bài tập toán rồi chứ gì, cho anh em xem một chút với nhé?”

“Không cho.” Mặt Tịch Tinh không hề đổi sắc, lạnh lùng nói: “Biến.”

“Móa, không cho thì thôi, làm gì chửi người ta dữ vậy!”

Trên bục giảng giáo viên đang dặn dò bài tập, chú ý vấn đề kỷ luật đặc biệt không cho phép ra về sớm.

Sau khi giáo viên chủ nhiệm vừa đi, Tịch Tinh đột nhiên đứng dậy.

Lý Thiển ngồi cùng dãy nên chú ý thấy hành động của anh, ngoái đầu lại hỏi: “Sắp đến trận đấu của Tịnh Tịnh rồi, giáo viên bảo chúng ta cùng nhau đi cổ vũ đấy, cậu muốn đi qua đó à?”

Tịch Tinh không ngoảnh lại, chỉ nói vọng hai chữ: “Về nhà.”



Về đến nhà, Lê Nguyệt Hằng vẫn nằm yên trên giường.

Cửa phòng cô không khóa, Tịch Tinh gõ hai tiếng không thấy bên trong đáp lại nên mở cửa bước vào.

Màn che bằng vải thưa sáng màu đang khép chặt, ánh sáng trong phòng âm u. Cô gái cuộn mình nằm trên giường, nửa chiếc chăn màu xanh nhạt rơi xuống đất, có thể do cô đang cảm thấy lạnh nên cả người không ngừng run rẩy.

Tịch Tinh bước vội qua, nhặt lấy chiếc chăn trên mặt đất phủ lên người cô, tém gọn góc chăn, che cô kín kẽ từ đầu đến chân.

Cô lại giãy giụa không ngừng.

Đôi mắt khép chặt, lông mày thanh tú khẽ cau lại giống như đang rất khó chịu. Miệng vô thức rên khe khẽ, cô lật người lại, bàn tay thò ra từ trong chăn nắm chặt cổ tay áo anh.

Tịch Tinh không né tránh, tiện thể ngồi xuống cạnh giường.

Cô gái vẫn rúc vào lòng anh, anh không trốn, đưa tay nhặt lại chiếc chăn đã tuột, một lần nữa đắp lên người cô: “Bây giờ còn lạnh không?”

“…”

Lê Nguyệt Hằng cựa quậy trong lòng anh, mái tóc dài sau lưng cô buông xõa, sợi tóc mềm mại cọ cọ vào cổ anh.

Dùng hành động thay cho câu trả lời.

Dựa vào ánh sáng xuyên qua cửa sổ, Tịch Tinh cúi mắt, quan sát vẻ mặt lúc này của cô gái.

Một lúc lâu sau, nhẹ thở dài.

Một tay ôm lấy vai cô để ngăn chăn trượt xuống, tay kia kéo khóa áo đồng phục, mở áo khoác ra giúp cô có thể ôm anh thoải mái hơn.

Anh hỏi lại lần nữa: “Vẫn lạnh chứ.”

Ôm lấy thân hình ấm áp của chàng trai, Lê Nguyệt Hằng lắc lắc đầu.

Cách bởi một chiếc áo mỏng manh, dường như cô có thể cảm giác được nhiệt độ ấm áp và hơi thở nóng bỏng tỏa ra từ cơ thể anh.

Lặng thinh 3 giây, trên đỉnh đầu cô vang lên một giọng nói trầm thấp: “Vậy thì tốt rồi.”