Mối Tình Sao Trời

Chương 9

Vào tiết học thứ hai của buổi sáng, trong phòng học yên tĩnh chỉ có tiếng giáo viên đang giảng bài. Bỗng nhiên cây thước đập xuống bục phát ra tiếng rõ to, có lẽ đang giảng tới phần quan trọng.

Lê Nguyệt Hằng vốn đang buồn ngủ thì bị dọa giật mình một cái, thoắt cái không ngủ gà ngủ gật nữa. Bởi vì vừa rồi ngủ gật trong lớp nên cô bị giáo viên phạt ra ngoài đứng, nói là để cô tỉnh táo lại.

Khổ nỗi vẫn buồn ngủ, Lê Nguyệt Hằng ngáp một cái, uể oải dựa vào tường, cô cầm cuốn sách giáo khoa trong tay nhưng lại không đọc.

Trong lúc lơ đãng nghiêng đầu một cái, phát hiện tại chỗ ngoặt hành lang xuất hiện một bóng người quen thuộc.

"?"

Tại sao Tịch Tinh lại đến đây?

Không được, không thế để anh ấy thấy mình bị phạt đứng được.

Thế thì mất mặt lắm.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lê Nguyệt Hằng vọt vào lớp nhanh như chớp: "Thầy ơi em đã nghĩ thông suốt rồi, em phải nghiêm túc học hành, thầy để em vào trong nghe giảng đi ạ!"

"..."

Lê Nguyệt Hằng đạt được ước muốn.

Nhưng mà.

Chỉ vài giây kế tiếp, thiếu niên đã xuất hiện trên hành lang bên ngoài phòng học của cô, anh đi tới cửa rồi... bước vào.

Trong nháy mắt đó, cả lớp đồng loạt im lặng.

Trên bục giảng, Tịch Tinh đứng bên cạnh giáo viên, anh đưa tài liệu trong tay ra rồi nói mấy câu, mái tóc xõa trên trán tự nhiên rủ xuống che khuất chỉ có thể nhìn thấy nửa gương mặt.

Mặc dù vậy vẫn không ngăn cản được sự mê trai của mấy cô gái nhỏ.

Nghe trong phòng học có tiếng xì xào bàn tán, Lê Nguyệt Hằng rụt cổ lại, cô gắng làm giảm cảm giác tồn tại của bản thân.

Anh vẫn chưa nhìn cô.

... Có phải mình thoát được một kiếp rồi không?

Lê Nguyệt Hằng còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm…

Một giây sau, không hề có dấu hiệu báo trước nào, thiếu niên đột ngột ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm vượt qua từng dãy bàn trong phòng học nhắm thẳng vào người cô.

Tịch Tinh nhìn cô vào giây, hơi nhíu mày, anh quay đầu: "Thầy ơi, hình như bạn học kia không khỏe lắm."

Trong phút chốc, hàng chục cặp mắt trong lớp đổ dồn về phía sau.

Lê Nguyệt Hằng: "... ?"

Lê Nguyệt Hằng nghĩ bụng, sao mình không biết mình không khỏe nhỉ?

Giáo viên đẩy kính: "Thật sao?" Tuổi tác của ông đã hơi cao, mắt không còn sáng rõ như xưa nữa.

"Vâng." Tịch Tinh gật đầu.

Vẻ mặt anh không thay đổi, vẫn lãnh đạm như nước, nghiêm túc nói hươu nói vượn: "Vừa nãy em thấy bạn ấy cứ ôm bụng mãi, để em thuận đường đưa bạn đến phòng y tế xem thử ạ, đúng lúc em phải đến tìm chủ nhiệm Lý."

Văn phòng của chủ nhiệm Lý ở ngay trên phòng y tế.

Giáo viên ngẫm nghĩ một lúc, ông cũng cảm thấy sức khỏe của các học sinh quan trọng, gật gù bảo: "Vậy làm phiền trò nhé."

"Lê Nguyệt Hằng, trò đến đây!" Ông vẫy tay: "Đến phòng y tế với bạn học Tịch Tinh khám thử xem, sau này tối ngủ sớm một chút, nếu còn trẻ mà sức khỏe kém vậy tương lai trò phải làm sao bây giờ!"

"... Em biết rồi, thưa thầy."

Ra khỏi tòa nhà dạy học.

Lê Nguyệt Hằng chạm vào cánh tay của Tịch Tinh: "Thì ra cậu cũng biết nói dối à?"

"..." Tịch Tinh liếc cô một cái.

Thật ra lúc nãy đúng là do anh thấy sắc mặt của cô trắng bệch, dáng vẻ khá khó chịu nhưng không quá nghiêm trọng.

Có lẽ chỉ vì đứng lâu nên bị tụt huyết áp.

Nhưng Lê Nguyệt Hằng nhớ đến những chuyện xấu và những tai họa mà mình đã gây ra trước kia, lúc trước còn kéo người này bao che cho cô rất nhiều lần, bởi vì cô, đúng là Tịch Tinh đã nói dối rất nhiều.

Cô sờ lên mũi, đổi chủ đề: "Nhưng mà may là có cậu, không thì không biết tớ phải đứng thêm bao lâu nữa."

Tịch Tinh: "Vì sao cậu lại bị phạt đứng?"

Lê Nguyệt Hằng bĩu môi: "Bởi vì ngủ trong lớp... Còn không phải do cậu à, cậu gọi tớ đến trường sớm như thế, hại hôm nay tớ ngủ ít hơn mọi khi nửa tiếng lận!"

"Nếu như không có tớ, có lẽ tối qua cậu phải làm bài tập đến rạng sáng đấy." Tịch Tinh nói: "Cậu nên cảm ơn tớ vì tớ đã khiến cậu ngủ sớm hơn hai đến ba tiếng."

Lê Nguyệt Hằng: "... Cảm ơn ngài."



Lúc quay lại phòng học, có không ít bạn bàn tán về chuyện này.

"Có phải cậu ấy cố ý giải vờ không, sao trước đó không bị gì mà Tịch Tinh vừa đến cậu ấy đã không khỏe, chậc chậc."

"Đúng đấy, tớ cũng thấy thế, thật là gian xảo mà."

"..."

Nhà trường thông báo cuối tháng sẽ có hội thao trường, các bạn học bỗng chốc trở nên hưng phấn, trong phòng học vô cùng ầm ĩ.

Chỉ có một mình Lê Nguyệt Hằng ỉu xìu nằm trên bàn.

Từ trước đến nay hoạt động này không hề liên quan đến cô, cô không có nhiều hứng thú với điều này, ngáp một cái mà vẫn cảm thấy hơi buồn ngủ.

"À thì." Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên trên đỉnh đầu.

Lê Nguyệt Hằng ngồi thẳng dậy, nhìn nữ sinh đang đứng cạnh chỗ ngồi của mình, thoáng kinh ngạc: "Cậu tìm tớ có việc à?"

Lê Nguyệt Hằng nhận ra cô ấy…

Đường Vy Vy là lớp phó học tập của lớp, hay hòa đồng với các bạn trong lớp, cho dù là nam sinh hay nữ sinh đa phần đều quý mến cô ấy.

Cô ấy cũng là nữ sinh đυ.ng phải cô và Tịch Tinh ở cửa hậu trường trong bữa tiệc huấn luyện quân sự ngày đó.

"Cũng không có gì, chỉ là..." Đường Vy Vy nhìn cô: "Không phải trước đó cậu đến phòng y tế sao, lúc nãy tớ thấy cậu nằm xuống bàn, có phải còn khó chịu không? Cậu có muốn xin phép nghỉ để về nhà không?"

Lê Nguyệt Hằng khẽ giật mình: "Không cần đâu." Cô nhìn Đường Vy Vy, chớp mắt liên tục như đang xác định điều gì đó: "Tớ không sao."

Từ trước đến nay không phải không có bạn nữ nào chơi với Lê Nguyệt Hằng, cô cũng từng có bạn bè.

Chỉ là…

Thiếu nữ cụp đôi mắt màu trà xinh đẹp xuống, bờ mi dài che lại ánh sáng nơi đáy mắt, đôi môi mím lại như đang nghĩ đến ký ức không vui.

Nghe thấy câu trả lời của cô, lúc này Đường Vy Vy mới nhẹ lòng, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ ngọt ngào bên môi, mời cô: "Trưa nay cậu có muốn đi mua trà sữa với tớ không?"

Lê Nguyệt Hằng sững sờ hai giây, nhẹ nhàng đáp: "Được."

Dù vậy, cô vẫn muốn thử một chút.



Sáng sớm hôm sau, lúc ngồi ở bàn ăn ăn cơm, mẹ Lê nói ngày mai phải đến nước A để xử lý chuyện triển lãm tranh.

Mẹ Lê là một họa sĩ tranh đương đại vô cùng nổi tiếng, triển lãm tranh lần này đã được lên kế hoạch từ rất lâu, lại còn đúng lúc trùng với tuần lễ thời trang nên khoảng chừng nửa tháng nữa bà cũng chưa về được.

Lê Nguyệt Hằng bình tĩnh ăn sáng, cô đã quá quen với chuyện này rồi.

Sau đó, cha Lê cũng nói phải đi công tác ở thành phố B để dự một hội nghị, đáng lẽ ông phải đi từ trước nhưng vì chuyến du lịch nên bị chậm trễ, đêm nay phải xuất phát ngay.

Lịch trình của hai người lớn đã kín, thậm chí cha Lê còn nói sau khi họp xong sẽ đến nước A tìm mẹ Lê để xem trình diễn thời trang.

Lê Nguyệt Hằng vừa lắng nghe vừa cảm thấy hình như có gì đó không đúng lắm.

Sau khi kịp phản ứng, Lê Nguyệt Hằng đặt đũa xuống, ngẩng đầu lên, vẻ mặt lạnh lùng: "Vậy còn thì sao?"

Bỏ cô ở nhà một mình à?

"Chẳng phải con còn đi học sao? Con đã mười mấy tuổi đầu rồi, còn chẳng phải tự nấu ăn, ở nhà một mình vẫn ổn chứ." Mẹ Lê nói thì nói thế nhưng trong lòng vẫn không yên tâm.

Bà suy nghĩ rồi đề nghị: "Nếu không thì con đến nhà bên cạnh ở vài ngày nhé?"

"..."

Lê Nguyệt Hằng thẳng thừng từ chối lời đề nghị này.

Mặc dù hai nhà họ thân thiết nhưng ở nhà người khác chung quy cũng không thể thoải mái như ở nhà mình, vậy nên mẹ Lê cũng không ép buộc.

Trước khi đi bà còn căn dặn một vài chuyện, sau khi Lê Nguyệt Hằng đảm bảo cô ở một mình cũng không sao, bà mới không do dự nữa mà xách vali đến sân bay.

Lê Nguyệt Hằng chỉ đưa mẹ xuống lầu, sau đó ngâm nga một bài hát rồi vui vẻ đi lên lầu.

Cửa thang máy "đinh" một tiếng và mở ra.

Ánh đèn trên hành lang sáng rực, cô vừa ngước mắt đã thấy chàng trai đang dựa vào bức tường trên hành lang, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như trước, trông có vẻ như đang đợi cô.

Quả nhiên.

Cô vừa đi tới gần, Tịch Tinh đã cất lời: "Vì sao lại từ chối."

Giọng điệu lạnh nhạt, không rõ cảm xúc.

"Cái gì?"

Lê Nguyệt Hằng sửng sốt một lúc mới phản ứng được, có lẽ anh đang hỏi cô vì sao lại từ chối ở nhà anh.

Mãi không có được câu trả lời, Tịch Tinh mất kiên nhẫn nhíu mày lại, lên tiếng thúc giục: "Sao?"

Lê Nguyệt Hằng hít sâu một hơi, nói ra suy nghĩ chân thật nhất trong lòng: "Tớ là heo à? Vất vả lắm mới thoát khỏi sự quản thúc của người lớn, sao có thể lãng phí một cơ hội tốt thế này được!"

"..."

"Ồ." Tịch Tinh đáp lời rồi không nói thêm gì nữa mà quay người về nhà mình.

Để lại Lê Nguyệt Hằng với gương mặt đầy khó hiểu.

Bị bệnh gì vậy chứ.



Gần đây, thời tiết ở thành phố Lâm luôn âm u, thay đổi thất thường, thường xuyên mưa to mà không hề báo trước.

Ngoài cửa sổ là bóng đêm đen đặc, thỉnh thoảng còn lóe lên từng tia chớp màu bạc, như muốn xé toạc bầu trời, theo đó là từng tiếng sấm rền đinh tai nhức óc.

Trong căn phòng ấm áp, rèm cửa sáng màu được kéo lén, trong phòng đèn đuốc sáng choang, đèn trần lẫn đèn tường đều được bật lên. Lê Nguyệt Hằng do dự một lát, sau đó bật đèn sàn bên cạnh giường.

Ánh sáng lấp đầy cả phòng, sáng đến chói mắt.

Nhưng lại mang đến cho cô cảm giác an toàn.

Ngoài cửa vang lên tiếng sấm rền, càng lúc càng to, vang đến mức da đầu cô tê lại, nhịp tim cũng tăng dần.

Lê Nguyệt Hằng rúc trong chăn, cắn môi xoắn xuýt một hồi lâu vẫn mở danh sách liên lạc trên QQ ra, tìm trong đó một cái tên.

[Cậu qua đây một lát.]

Gửi đi.

Bên kia trả lời lại rất nhanh: [?]

Không hiểu sao Lê Nguyệt Hằng lại thấy tức giận: [Bảo cậu tới thì tới đi, sao nhiều lời quá vậy!]

[...]

Hai phút sau, ngoài phòng khách có tiếng mở cửa, tiếng bước chân từ xa đến gần rồi dừng trước cửa phòng cô.

"Cốc cốc." Anh gõ cửa.

"Vào đi."

Tịch Tinh nắm lấy tay nắm cửa, dừng lại một chút mới vặn thấp xuống rồi đẩy cửa đi vào.

Giấy dán tường màu vàng nhạt kết hợp cùng giường công chúa kiểu Châu Âu với những lớp rèm buông xuống, dưới đất phủ thảm lông nhung, gần cửa sổ còn có chiếc giỏ treo ghế mây.

Bình thường phần lớn thời gian Lê Nguyệt Hằng đều đến nhà tìm anh, anh rất ít khi đến phòng cô, nhất thời có chút không quen.

Tất cả đèn đều được bật sáng, ánh sáng mạnh mẽ hơi chói mắt. Tịch Tinh nheo mắt lại nhìn cô gái núp trong chăn chỉ để lộ cái đầu, bỗng chốc hiểu ra.

"Tìm tớ có việc à?" Anh vẫn hỏi.

"Không có..." Lê Nguyệt Hằng đảo mắt một vòng: "Một mình tớ chán quá nên bảo cậu sang cùng tớ đấy."

Cô gái này nhát gan nhưng chết vì sĩ diện, xưa nay không dễ gì tỏ ra yếu đuối.

Trong phòng có thêm một người, cảm giác an toàn tăng lên cực nhiều.

Lê Nguyệt Hằng bình tĩnh lại rồi vén chăn bước xuống giường. Cô không hỏi sao Tịch Tinh có thể vào nhà bởi vì trước khi đi, mẹ Lê đã giao cho nhà bên cạnh một chiếc chìa khóa trong nhà.

Nói là sợ cô ở nhà một mình lỡ xảy ra chuyện gì thì không có ai biết.

Thật ra hai người họ không có quá nhiều chủ đề chung, Lê Nguyệt Hằng cũng không biết nói gì với anh, nói đông nói tây một tràng, Tịch Tinh chỉ lắng nghe cô nói, thỉnh thoảng "ừ" một tiếng trả lời.

Giờ vẫn còn sớm, mới hơn tám giờ, bọn họ dứt khoát tìm một bộ phim để xem - Là một bộ phim trinh thám có điểm đánh giá cực cao trên mạng.

Cốt truyện chặt chẽ, cao trào liên tục, nội dung logic, ngay cả trang phục, đạo cụ lẫn nhạc nền đều cực kì phù hợp với chủ đề, đem lại cảm giác đắm chìm vào bộ phim cho người xem.

... Nhược điểm duy nhất đó là quá chân thật.

Đến khi xem hết phim thì đã hơn 10 giờ, cũng đã đến lúc người nào đó phải đi ngủ.

Thấy anh đứng thẳng dậy, Lê Nguyệt Hằng níu lấy tay anh, vẻ mặt nghiêm túc y hệt cảnh sát chính trực tóm được phạm nhân trong phim: "Đứng lại, cậu không được đi!"

Tịch Tinh: "..."

"Tớ đến nhà vệ sinh." Anh bất đắc dĩ nói.

"À." Nghe vậy Lê Nguyệt Hằng thả tay ra ngay, còn phất phất tay với anh: "Vậy cậu đi đi."

Chờ khi Tịch Tinh xoay người, cô lại nhảy dựng lên: "Khoan đã."

"..."

"Tớ cũng phải đi!"

Nhà họ có hai phòng vệ sinh, một cái trong phòng khách và cái còn lại ở trong phòng ngủ chính.

Lê Nguyệt Hành đi theo sau lưng Tịch Tinh cùng đến cái ở phòng khách. Chờ anh ra khỏi đó, lúc đi vào cô vẫn không quên cảnh cáo: "Cấm cậu đi về trước, phải chờ tớ."

Tịch Tinh: "... Ừ."

Lúc đi ra, quả nhiên chàng trai không đi trước mà dựa vào cạnh cửa, anh hơi cụp mắt xuống, lông mi vừa dài vừa dày cụp xuống theo, che đi hình ảnh nơi đáy mắt, trông có vẻ hơi buồn ngủ.

Lê Nguyệt Hằng mím môi, vừa định bảo anh về ngủ trước.

Bên ngoài bỗng vang lên tiếng sét, cả căn phòng thoáng chốc trở nên đen kịt, gần như đưa tay ra không nhìn rõ năm ngón.

"Á…!" Một giây sau, Lê Nguyệt Hằng không quan tâm hình tượng mà hét toáng lên. Cô hoảng loạn, lảo đảo mò mẫm trong bóng tối, bỗng nhiên đôi tay được người ta nắm chặt.

"Đừng sợ." Tịch Tinh nói khẽ.

Giọng điệu trầm ấm mang theo ý trấn an.

Chàng trai vẫn bình tĩnh như cũ chứ không hoảng hốt vì bị cắt điện đột ngột như cô, anh từ từ đi về phòng lấy điện thoại rồi bật đèn pin lên.

"Có lẽ là bị đứt cầu dao." Tịch Tinh nói: "Hộp công tơ nhà cậu ở đâu?"

"... Tớ không biết."

Tia sáng nhoáng lên nơi góc phòng, nhìn thấy thứ gì đó đen sì cao cao trông giống như người, Lê Nguyệt Hằng lại tiếp tục hét ầm.

"..."

Tịch Tinh bất đắc dĩ nói: "Đó là giá treo quần áo của cậu."

Lê Nguyệt Hằng vội nắm lấy cánh tay đang từ từ thả lỏng ra của chàng trai, thò đầu ra cả gan liếc mắt về phía đó, ồ, đúng là móc treo quần áo của mình.

Ánh sáng của đèn pin điện thoại có hạn, Lê Nguyệt Hằng chỉ có thể dính lấy Tịch Tinh, hai người nắm tay nhau cách một lớp quần áo hơi mỏng dường như có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương.

Tịch Tinh hơi cứng người, bỗng nhiên lên tiếng: "Lê Kiều Kiều, tớ rất tò mò..."

"Gì?"

Chùm sáng trắng chiếu vào mặt chàng trai từ dưới lên, càng làm nổi bật làn da trắng lạnh của anh, thoáng vài phần lạnh lùng.

Vốn đang ở trong vùng tối, anh như này trông có vẻ hơi đáng sợ nhưng Lê Nguyệt Hằng hoàn toàn không né tránh, đôi mắt màu hổ phách to tròn nhìn anh không chớp.

Dường như Tịch Tinh thật sự rất tò mò, không có chút giễu cợt nào, chỉ là một câu hỏi đơn thuần: "Rốt cuộc thì cậu không sợ thứ gì vậy?"

"..."

Cô sợ chó, sợ tối, sợ sét đánh còn sợ côn trùng.

Những thứ này anh đều biết.

Ánh mắt chạm nhau.

Đôi mắt của thiếu nữ vẫn sáng lấp trong bóng đêm, đuôi mắt hơi cong tạo thành một vòng cung xinh đẹp.

Cô vươn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào ngực anh.

"Cậu đó." Lê Nguyệt Hằng cười nói: "Xưa nay tớ chưa từng sợ cậu."