Đúng bảy giờ, buổi tiệc tối bắt đầu.
Mỗi lớp đều phải có ít nhất một tiết mục theo yêu cầu, tiết mục mà lớp của Lê Nguyệt Hằng chuẩn bị là độc tấu đàn violon.
Người biểu diễn trên sân khấu là một nữ sinh rất xinh đẹp với mái tóc dài, trông vô cùng ngoan ngoãn dễ thương, mối quan hệ với các bạn trong lớp cũng cực kỳ tốt. Lúc này, có mấy người bạn xúm lại vây quanh cô ấy, cổ vũ nhiệt tình.
Lê Nguyệt Hằng cố ý chọn một góc xó xỉnh trong góc, lỗ tai vừa mới được yên tĩnh chưa đầy hai phút, đã có người tiến lại gần cô.
"Sao cậu lại ngồi chỗ này một mình?"
Người vừa nói là một bạn nam học cùng lớp, cũng là bạn nam cầm hành lý giúp cô lúc ở trên xe vào hôm đầu tiên, tên Lý Nguyên.
"Chỗ này khá yên tĩnh." Lê Nguyệt Hằng trả lời.
Tới tận lúc người dẫn chương trình bước lên sân khấu, những âm thanh ồn ào đó mới lắng xuống.
Sân khấu chỉ được dựng tạm lên ở sân thể dục, trang thiết bị tương đối đầy đủ, hiệu ứng ánh sáng cũng khá tốt.
Điểm trừ chính là hệ thống âm thanh.
Nam sinh mặc áo trắng quần đen đứng ở giữa cầm micro, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói được lan truyền qua loa, thanh âm cũng lạnh nhạt không kém, trầm mà thu hút đan xen với những tiếng roẹt roẹt của dòng điện.
Sau khi lời mở đầu kết thúc, thông báo về tiết mục đầu tiên, Tịch Tinh xoay người bước xuống sân khấu.
Khi anh đọc lời phát biểu, Lê Nguyệt Hằng cứ có cảm giác như thể anh luôn nhìn về phía lớp của cô vậy, thậm chí trong một khoảnh khắc, ánh mắt của họ dường như chạm vào nhau.
Lại giống như đây chỉ là ảo giác thôi vậy.
Hai mươi phút sau khi buổi tiệc bắt đầu, một số học sinh nghịch ngợm hay phá phách, không tuân thủ nội quy đã lén lút chuồn đi.
Huấn luyện viên và giáo viên cũng mắt nhắm mắt mở, nghĩ tới đây là đêm chung kết, cũng không muốn quan tâm đến bọn chúng làm gì.
Thấy thế, Lê Nguyệt Hằng cũng tìm cơ hội để rút lui.
Cô không đi xa quá, chỉ đi dạo quanh ở ven sân thể dục, vừa đi vừa nghe nhạc, sau đó đã tiến vào hậu trường từ lúc nào không hay, đúng lúc chạm mặt Tịch Tinh.
Trong bóng tối, chàng trai dựa lưng lên tường, tay đang cầm điện thoại nghe máy. Giọng nói không bị ảnh hưởng bởi dàn âm thanh cũ nữa, thanh âm trong trẻo như ngọc, vốn đây mới là giọng nói của anh.
Lê Nguyệt Hằng muốn đi qua mà không thèm để ý tới anh.
Bỗng nghe thấy tiếng anh nói.
"Biết rồi... Ngày mai bọn con sẽ về, vâng, chuyện này con sẽ nói lại với cậu ấy sau."
Lê Nguyệt Hằng đoán rằng, ‘cậu ấy’ kia rất có thể là đang ám chỉ bản thân mình, vậy nên cô dừng bước, chờ xem lát nữa anh muốn nói tới chuyện gì.
Tất nhiên Tịch Tinh cũng nhìn thấy cô.
Sau khi cúp điện thoại, anh bước tới, đi thẳng vào vấn đề: "Mẹ tớ bảo ngày mai sau khi trở về sẽ đi ăn tối cùng nhau, bà ấy đã nói với dì trước rồi."
"Ồ, tớ biết rồi." Lê Nguyệt Hằng gật đầu một cái, không hề thấy bất ngờ chút nào.
Gia đình của họ có quan hệ tốt với nhau, ăn cơm cùng nhau cũng là chuyện thường xuyên.
"Còn nữa."
Lê Nguyệt Hằng đang định rời đi, nghe thấy hai chữ này, chỉ có thể xoay người lại, hỏi: "Còn có chuyện gì nữa?"
"..."
Tịch Tinh hơi khựng lại, trong đầu thoáng qua hình ảnh liếc thấy từ trên sân khấu ban nãy: Chàng trai mặc áo đen chữ T ngồi bên cạnh cô gái, thỉnh thoảng còn ghé vào tai cô ấy thì thầm điều gì đó…
Chậc chậc.
Anh cũng không hỏi đó là ai, mà nói lảng sang chuyện khác: "Tin nhắn lúc trước không phải do tớ gửi.
"Khó trách, tớ nghĩ cậu cũng đâu có nhạt nhẽo đến vậy." Lê Nguyệt Hằng gật đầu, lấy điện thoại ra, mở lịch sử trò chuyện ra xem, bỗng nhiên cười: "Nhưng mà như đã nói, cậu còn chưa cho tớ biết rốt cuộc là cậu thích kiểu con gái nào đâu đấy."
Ánh sáng chỗ này khá mờ ảo, màn hình phát ra ánh sáng chói, chiếu lên mặt cô gái, phản chiếu vào đôi mắt cô những ánh lấp lánh.
Mang theo cả sắc thái tò mò.
Yết hầu của Tịch Tinh lăn nhẹ. Một lúc lâu sau, anh mới nói: "... Cậu đoán xem."
"..."
Thật xin lỗi, cô đã sai rồi, thì ra người này đúng là nhạt nhẽo như vậy.
Vào lúc cô đang im lặng, phía sau lưng bỗng vang lên một tiếng động. Quay đầu lại nhìn, không biết từ lúc nào cánh cửa hậu trường đã hé mở, lộ ra một cái đầu nhỏ.
Một bạn nữ còn mặc trang phục biểu diễn ở trên người, đang mở to đôi mắt hạnh trong veo vô tội nhìn họ. Vẻ mặt cô ấy hơi khϊếp sợ, dường như đã hiểu lầm mối quan hệ giữa cả hai.
Một giây sau, bạn nữ hướng mắt sang phía cô nháy mấy cái, duỗi ra hai ngón tay trắng nõn được chăm sóc kĩ, làm động tác kéo khóa miệng mình lại.
Sau đó, rụt cái đầu nhỏ lại, nhanh chóng chạy trốn.
"..."
Không khí lại trở về với sự yên tĩnh, mang theo một chút cảm giác ngột ngạt không thở nổi.
Dáng vẻ của Tịch Tinh hết sức bình tĩnh, tựa như không để ý đến chuyện này chút nào, anh lên tiếng phá vỡ sự im lặng: "Quen nhau à?"
Lê Nguyệt Hằng nói: "... Bạn cùng lớp."
Nghĩ đến hành động ban nãy của bạn nữ kia, Tịch Tinh dừng một chút, sau đó nói: "Chắc là cậu ấy sẽ không đi nói bậy khắp nơi đâu."
Lê Nguyệt Hằng khẽ mím môi, ánh mắt nhìn về phía cánh cửa gỗ đang đóng chặt, hơi trống rỗng, tựa như đang nhớ tới điều gì đó. Thật lâu sau, cô mới ủ rũ đáp lời: "Hy vọng là thế."
Tịch Tinh bỗng nhiên gọi tên đầy đủ của cô: "Lê Nguyệt Hằng."
"Chuyện gì?"
"Phản ứng của cậu bây giờ, cứ như giữa chúng ta... " Tịch Tinh nhìn cô: "Có loại quan hệ bất chính nào đó không được phép lộ ra trước ánh sáng vậy.
"..."
Lê Nguyệt Hằng không đáp lại mà chỉ nhìn anh, ánh mắt kiểu một lời khó nói hết.
Hai người cũng không nói thêm gì nữa, trong không khí chỉ còn lại tiếng gió lay nhẹ lá cây kêu lên xào xạc.
Ánh trăng xuyên qua cành lá chiếu vào, trong ánh sáng dịu dàng, gương mặt của chàng trai bớt đi vài phần lạnh lùng, nhiều thêm một phần cảm xúc không biết nên làm gì: "Cuối cùng thì, cậu đang sợ điều gì thế?"
"Không phải tớ sợ." Lê Nguyệt Hằng cau mày, giọng nói dần dần nhỏ đi: "Chẳng qua là cảm thấy phiền phức... "
Sự ‘phiền phức’ này đương nhiên không phải nói về anh.
Tịch Tinh biết cô đang chỉ điều gì, ánh mắt tối sầm lại, nhìn lướt qua đồng hồ đeo tay xem giờ, anh tự giác bỏ qua chủ đề này.
"Tớ muốn đi."
"Ừ."
"Nếu cậu thấy buồn chán thì về ký túc xá trước đi, đừng đi lung tung ở bên ngoài, buổi tối nhiều gió, đừng để bị ốm."
Như những lần trước, anh đều nhắc nhở cô phải chú tâm đến thân thể của mình.
Giọng điệu thờ ơ từ đầu đến cuối, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, như thể đây chỉ là việc làm theo thói quen vậy.
"... Biết rồi."
…
Kỳ huấn luyện quân sự cuối cùng cũng kết thúc, Lê Nguyệt Hằng trở về nhà. Lúc này, mẹ Lê đang bận rộn trong bếp, cha Lê đang ngồi trên sô pha xem tin tức, nghe thấy tiếng động ngoài cửa bèn quay đầu lại.
"Kiều Kiều trở về rồi này." Cha Lê cười, vẫy tay với cô: "Tới đây để cha xem có bị đen đi chút nào hay không."
Kiều Kiều là biệt danh của Lê Nguyệt Hằng.
Chỉ có những bề trên thân thiết mới gọi cô như vậy.
Lúc này mẹ Lê cũng từ bếp đi ra, ngồi xuống cạnh cha Lê, nghe con gái kể về những chuyện xảy ra ở kỳ huấn luyện quân sự.
Đương nhiên Lê Nguyệt Hằng phải lựa những điều nên nói, vì muốn tránh cho cha mẹ lo lắng, cô không nhắc tới chuyện mình từng bị té xỉu một lần.
Tới khi nói đến đoạn Tịch Tinh là người dẫn chương trình của buổi tiệc tối…
Mẹ Lê ngồi bên cạnh đã đứng ngồi không yên: "Con nhìn Tịch Tinh người ta kìa, hai con sinh ra và lớn lên cùng nhau, rõ ràng từ lúc mẫu giáo đến cấp ba đều học chung lớp với nhau, tại sao trong khi thằng bé cái gì cũng làm được còn con thì lại không chứ?"
"Chắc là năm nay con sẽ không học chung lớp với cậu ấy nữa đâu." Lê Nguyệt Hằng phản bác lại: "Hơn nữa con cũng cảm thấy, có thể còn là do vấn đề gen di truyền, hai người nên tự xem xét lại bản thân đi."
"..."
Cha Lê đang uống trà được một nửa thì bắt đầu ho khan.
Mẹ Lê thì trực tiếp dùng hành động, bà đưa tay nhéo một cái lên gương mặt cô, tức giận mà cười nói: "Con nhóc thối này lá gan càng ngày càng lớn đấy nhỉ. Có phải bởi vì hồi bé cha mẹ chưa từng đánh con nên bây giờ con ngứa ngáy rồi đúng không?"
Bởi vì lý do thể chất, Lê Nguyệt Hằng lớn lên trong sự nuông chiều.
Bất kể là ông bà nội hay ông bà ngoại, thậm chí ngay cả em họ nhỏ hơn cô ba tuổi cũng đều đối xử rất tốt với cô, cả nhà mọi người gần như là nuông chiều cô vô điều kiện, chỉ trừ mẹ Lê.
Cũng không phải là mẹ Lê không ưa cô.
Dù sao thì làm gì có người mẹ nào không yêu thương con mình cơ chứ, chỉ là bà không quá chiều chuộng cô, coi cô như một đứa trẻ bình thường mà nuôi lớn, cũng không cho cô bất kỳ đặc quyền gì chỉ vì sức khỏe của cô không tốt cả.
Năm ấy mẹ Lê khó sinh, nghe nói gần như đã đi qua cửa tử, kém chút thôi là đi thật luôn rồi. Dù cho khi đó chống đỡ được nhờ phúc lớn mạng lớn, bà vẫn phải chịu đựng rất nhiều vì điều ấy.
Cho nên, chỉ thỉnh thoảng Lê Nguyệt Hằng mới đùa giỡn làm loạn một chút, tới bây giờ cô cũng chưa từng mạnh miệng với mẹ Lê thật.
"Không đâu, không đâu." Lê Nguyệt Hằng nhanh chóng nhượng bộ, nghiêng đầu dựa vào vai mẹ: "Mẹ à, con đã sai rồi, lần sau con sẽ không dám như vậy nữa."
Mẹ Lê cũng không phải tức giận thật, giơ ngón tay gãi lên cái mũi trắng nõn nhỏ xinh của con gái: "Dậy ngay, mẹ còn đang hầm sườn ở trong nồi, sẽ bị cháy khét mất."
Thấy vậy, Lê Nguyệt Hằng ngoan ngoãn ngồi thẳng dậy: "Sao mẹ không để chú Trương nấu vậy?”
Chú Trương là đầu bếp riêng được gia đình đặc biệt mời về, cũng chính là chuyên gia dinh dưỡng của Lê Nguyệt Hằng. Bình thường cha mẹ Lê luôn bận rộn công việc, đi công tác thường xuyên, các bữa ăn ở nhà đa phần là do ông ấy nấu.
"Hiếm khi có thời gian, mẹ con muốn tự mình nấu cho con ăn đấy." Cha Lê nói.
Lê Nguyệt Hằng cười híp mắt: "Mẹ tốt quá à."
"Phải rồi!" Đột nhiên cô nhớ tới một chuyện: "Con nghe Tịch Tinh nói sau khi về muốn ăn cơm cùng nhau, khoan đã nào, chẳng lẽ bây giờ gọi họ qua đây sao?"
"Chính xác hơn thì buổi tối sẽ ăn cơm ở ngoài." Cha Lê giải thích xong, còn nói thêm với cô: "Con bé này, sao mà vừa trở về đã nghĩ tới người ta rồi, ở bên nhau cả ngày còn chưa đủ hay sao, rời xa nhau một giây đã không chịu được rồi?"
Lê Nguyệt Hằng: "..."
Cô chỉ thuận miệng nên mới hỏi một chút thôi có được hay không... Hơn nữa, ai ở cùng nhau cả ngày cơ chứ!
…
Bữa tối được đặt trước tại một nhà hàng cao cấp ở Lâm Giang, không gian rất được, vị trí ở cạnh cửa sổ, vừa hay có thể ngắm nhìn cảnh đêm qua khung cửa sổ.
Cha Lê nâng ly rượu lên: "Ông Tịch à, tuy rằng chúng ta đã quen biết nhau nhiều năm nhưng những lời nào nên nói tôi vẫn phải nói. Anh cũng đừng nghĩ do tôi khách sáo, tôi thật lòng cảm ơn gia đình anh những năm qua đã chăm nom tốt cho Kiều Kiều nhà chúng tôi."
Cha Tịch cũng cụng ly lại với ông ấy: "Sao lại nói thế, quan hệ giữa chúng ta tốt như thế này cơ mà! Tôi với chị dâu cậu đều xem Kiều Kiều giống như con gái ruột, chăm lo cho con bé nhiều hơn là phải thôi."
"Còn cả A Tinh nữa." Mẹ Lê cũng giơ ly rượu lên: "Con lớn lên cùng Kiều Kiều, trưởng thành và hiểu chuyện hơn con bé nhiều lắm, sau này ở trường, dì cũng chỉ đành làm phiền mà nhờ con chăm sóc cho con bé một chút."
Nghe tới đây, Lê Nguyệt Hằng dùng răng cắn nhẹ lên ly thủy tinh, vừa nhả ra, đôi lông mày thanh tú đã nhíu lại, nhỏ giọng nói: "Không cần phải làm phiền cậu ấy như vậy đâu."
Cùng lúc đó, còn có một thanh âm trong trẻo khác vang lên.
"Không phiền ạ."
Hai câu nói cùng lúc với nhau nhưng ý nghĩa hoàn toàn bất đồng.
Chỗ ngồi của Lê Nguyệt Hằng tình cờ lại ở bên cạnh Tịch Tinh, cô đặt ly xuống, quay đầu liếc sang anh một cái.
Nhìn từ sườn mặt, đường nét trên gương mặt chàng trai càng sắc nét hơn, quai hàm nhẵn nhụi xinh đẹp, có lẽ bởi vừa uống trà, môi mỏng hơi ươn ướt, còn ít vết nước đọng lại.
"..."
"Cậu chắc chứ?"
"..."
Lê Nguyệt Hằng nghe thấy thế thì rén liền, không dám cam đoan trong tương lai, dù sao trước đây cô cũng gây không ít phiền toái cho anh.
…
Cơm nước xong xuôi, nghe nói ở gần đây có một trung tâm mua sắm vừa mới khai trương, mua sắm lại là thiên tính của phụ nữ, hai bà mẹ lập tức ăn nhịp với nhau, quyết định sẽ lên đường đi mua sắm, vừa đi vừa nói cười.
Lê Nguyệt Hằng và Tịch Tinh đi theo ở phía sau, nhìn thấy họ bước vào một cửa hàng quần áo, đoán là họ sẽ không thể rời khỏi đó trong vòng nửa tiếng nữa.
Lê Nguyệt Hằng suy nghĩ một lát, quyết định nhân cơ hội này bí mật mua một cốc trà sữa, đang thích thú uống được một nửa thì thấy mẹ Lê đi ra cùng với hai chiếc túi xách trên tay.
Mẹ Lê khá nghiêm khắc với chế độ ăn uống của cô, cấm cô uống đồ uống chứa cồn, luôn nói rằng con gái nên uống trà nhiều hơn để dưỡng nhan, còn tốt đối với sức khỏe bản thân nữa.
Mặc dù đây là sự thật nhưng Lê Nguyệt Hằng luôn ghét vì trà vừa đắng vừa chát, nên cô không hề thích uống một chút nào.
Khi mẹ Lê đến gần, để tránh bị mắng, Lê Nguyệt Hằng dứt khoát nhanh tay nhét cốc trà sữa vào trong tay Tịch Tinh, vẻ mặt vô tội nói: "Mẹ đừng hiểu lầm con, đây là của Tịch Tinh đấy ạ, con chỉ giúp cậu ấy cầm một lát mà thôi."
Cô đã làm loại chuyện cho Tịch Tinh cõng nồi vô số lần trước đây, cho nên giờ phút này vô cùng thuần thục.
Sao mẹ Lê có thể không nhận ra cơ chứ, bà đảo mắt: "Không phải mẹ đã nhắc con uống mấy đồ này ít thôi rồi sao, cần uống trà nhiều hơn!"
Lê Nguyệt Hằng không phục, phản bác lại: "Nhưng trà sữa cũng là trà mà."
"..."
Bởi vì hôm nay tâm trạng của mẹ Lê khá tốt, cho nên cũng không tiếp tục dạy dỗ cô nữa, chỉ ném cho cô một ánh mắt cảnh cáo, sau đó tiếp tục nắm tay mẹ Tịch đi shopping.
Lê Nguyệt Hằng một lòng mong ngóng đến thứ nước tiên nữ vui vẻ, chờ đến khi mẹ Lê đã đi xa, cô không chờ đợi nổi mà xoay người lại, cặp mắt xinh đẹp lập tức trợn to.
"Quá ngọt." Tịch Tinh nhả ống hút trà sữa ra, đưa mắt nhìn về phía cô.
Lê Nguyệt Hằng bước tới thật nhanh, giống như một con mèo bị thổi bay bộ lông, hơi chun mũi lại: "Cậu! Sao cậu có thể thừa dịp tớ không để ý rồi lén lút uống trộm của tớ chứ!"
Nghe thấy vậy, Tịch Tinh nhướng mày, bình tĩnh nói: "Không phải vừa nãy cậu nói thứ này là của tớ à?"
Lê Nguyệt Hằng cả giận trả lời: "Đấy là do tớ đang diễn trò mà thôi!"
"Thế nên tớ mới phối hợp với cậu."
Tịch Tinh trông rất thong dong nhưng khi rơi vào mắt của Lê Nguyệt Hằng, dáng vẻ của anh thật sự rất thiếu đòn.
Người cũng đã đi mất rồi còn đòi phối hợp cái gì nữa cơ chứ.
Lê Nguyệt Hằng nhận lại cốc trà sữa đã bị Tịch Tinh vấy bẩn với vẻ mặt phức tạp.
Thật ra mà nói, họ lớn lên cùng nhau, đừng nói tới chuyện uống chung một cốc nước, ngay cả ngủ chung giường cũng đã xảy ra nhiều lần rồi, thậm chí còn đắp chung một chiếc chăn.
Nhưng tất cả đều là chuyện xảy ra từ khi còn bé.
Lê Nguyệt Hằng lại nghĩ lại, cảm thấy rằng nếu hồi nhỏ đã từng làm như vậy, khi lớn lên cũng không cần phải làm màu làm mè để làm gì cả, dù sao cũng không phải là chuyện gì to tát.
Lý do chính là qua đó xếp hàng để mua một cốc thật sự quá phiền phức.
Làm xong công tác tư tưởng cho bản thân, Lê Nguyệt Hằng yên tâm cắn ống hút, tiếp tục uống.
Quán trà sữa kia đúng là đang chật kín người nhưng ở vị trí dễ thấy nhất của quầy bar, lại có một bó lớn ống hút nhựa đầy màu sắc.
Ánh mắt Tịch Tinh nhìn qua nơi đó nhưng cũng không nhắc nhở cô.