Mộng Xuân

Chương 11

“Sốt ruột lắm sao?” Kylo khẽ cười một tiếng, hơi thở anh ta cũng không ổn định mấy.

Cô cúi đầu nhìn thấy qυყ đầυ phồng to đến mức tím đỏ lúc ẩn lúc hiện giữa hai chân cô: “Đừng, đừng đưa vào…”

Không quan tâm lời khẩn cầu của cô, Kylo cầm dươиɠ ѵậŧ khổng lồ chen vào cái lỗ huyệt của cô. Lỗ huyệt đỏ tươi siết chặt qυყ đầυ, hơi đẩy vào một chút liền làm cô đau đớn muôn phần.

“Thả lỏng chút nào Ophelia.” Kylo trìu mến nói: “Kẹp chặt như vậy lúc di chuyển sẽ đau đó. Ngoan ngoãn chấp nhận thầy đi.”

Dươиɠ ѵậŧ tím đỏ từng chút xâm nhập lỗ huyệt, gân xanh bên trên lồi hết cả lên, trông như quái vật vậy. Cảm giác bị dị vật xâm nhập làm cô nhịn không được mà đỏ cả mắt, cây gậy dài như cái que hàn dốc sức tiến tới bên trong lối đi chật hẹp của cô, tới lui nghiền lớp thịt non ra nước. Vừa đau vừa căng, còn có sự sợ hãi đối với người xa lạ đều làm cho cô khóc không ra lời.

“...Suỵt, suyt.” Kylo nhẹ giọng an ủi: “Thầy nhớ em không phải là người thích khóc mà Ophelia. Thả lỏng ra, em có thể chịu được được.”

Anh ta giờ tay lên phía trước, bất thình lình dùng hai ngón tay tách thịt môi trong như cánh hoa ra, chặn lấy âʍ ɦộ xinh xắn, vuốt ve không chút thương tiếc. Sự di chuyển bên dưới phối hợp hoàn hảo với động tác xoa nắn, không ngừng đâm vào nơi sâu nhất của tử ©υиɠ, mỗi lần đều làm toàn thân và cặρ √υ' của cô run rẩy nhấp nhô.

“Ophelia, thầy sắp, sắp bắn vào rồi… Cùng với thầy nào!”

Lưỡi dao bằng thịt phá vỡ cửa tử ©υиɠ yếu ớt, một dòng nước dịch màu trắng bắn vào trong. Tay của Kylo bỗng nhiên thu chặt lại, cọ xát thật mạnh vào đỉnh phần thịt dư non nớt trơn trượt, Lily dường như nhìn thấy một tia sáng trắng xẹt qua trước mắt, đầu óc trống rỗng, cả thế giới đều đang sụp đổ.

Cô gào thét thất thanh, vừa ngước đầu lên thì phát hiện mình đang ở trong thư viện.

Giấc mơ kết thúc rồi.

Áo sơ mi của cô đã ướt sũng mồ hôi, qυầи ɭóŧ cũng có ướt dầm dề. Trên cuốn sách trước mặt còn có mấy chữ xiêu vẹo được viết trong lúc nửa tỉnh nửa mơ.

“Không được làm ồn trong thư viện.” Người quản lý liếc mắt nhìn cô.

Lily vội vã cầm đồ trên bàn lên, rời khỏi như đang chạy trốn.

Lúc đi qua khu ký hiệu cổ đại, cô nhìn thấy bóng người quen thuộc ngồi trên chiếc ghế sau giá sách, là người vừa mới có tiếp xúc thân mật trong giấc mơ, Kylo.

Mái tóc đen nhánh như bầu trời ban đêm che mất nửa khuôn mặt, Con mắt màu xanh lá cây he hé mở, con ngươi u ám. Chiếc kính gọng vàng một tròng bị lấy ra đặt ở một bên trên bàn học và cuốn sách cổ đã mở ra chiếu rọi lấy nhau tạo nên bầu không khí lạnh lùng xa cách.

Anh ta xoa con mắt, đến khi chú ý thấy Lily ở trước mặt thì sửng sốt một chốc.

Lily nhìn dáng vẻ vừa ngủ dậy của anh ta bỗng bị một ý nghĩ tập kích. Không sai, chắc chắn là như vậy.

Cô không suy nghĩ liền hỏi.

“Xin hỏi lúc nãy thầy vừa nằm mơ phải không ạ?”