Mộng Xuân

Chương 8

Lily ngồi một mình trong phòng làm việc của Kylo.

Tay trái cô là một giấy thi, tay phải là đáp án.

Việc mà Kylo nhờ cô giúp chính là chấm bài.

Giáo sư lịch sử của cô là người tốt bụng.

Vừa nghe nói Kylo cần được giúp đỡ liền cho người ta mượn cô đi không chút do dự. Dù sao bây giờ vừa mới nhập học, trong tay ông ta cũng không có việc gì.

Lily chấm bài xong liền bắt đầu quan sát xung quanh.

Cô có thể lục lọi chỗ này… Xem có chứng cứ Kylo và Ophelia ở cùng nhau không.

Cô không hiểu tại sao bản thân lại mơ thấy giấc mơ đó.

Đáng sợ quá đi. Cô không muốn mơ thấy Kylo nữa, cũng không muốn Ophelia xảy ra chuyện. Nếu như biết được nguyên nhân của giấc mơ, nói không chừng có thể làm nó dừng.

Đầu tiên phải làm rõ mối quan hệ của hai người này.

Bằng không sẽ không thể giải thích tại sao lại liên tục mơ thấy hai người đó.

Lily đặt bài thi xuống, đứng dậy rồi di chuyển.

Trong căn phòng làm việc này trừ sách ra thì vẫn là sách.

Không chỉ là trên giá sách, bàn học đến cả ở mép thảm cũng chất đầy sách, bừa bộn như chưa từng được dọn dẹp qua vậy. Rõ ràng Kylo trông giống người gọn gàng sạch sẽ kia mà.

Ở đây không có vật dụng cá nhân.

“Có lẽ đều ở trong phòng ngủ của anh ta.” Lily nhớ lại giấc mơ đêm qua.

Chiếc giường mềm mại đó, căn phòng tối mịt không chút ánh sáng hẳn là thuộc về Kylo. Anh ta sống ở nơi nào đó trong học viện.

“Cái này.” Lily lục đến một đống bài tập.

Tập viết của Ophelia ở trên cùng, chữ viết của cô ta xinh đẹp thanh tú, thành tích vô cùng tốt, chưa từng thấp hơn A, thậm chí A- cũng không có. Điều này làm cho Lily xấu hổ hết sức.

Nhưng bài tập cũng không nhìn ra được cái gì.

“Nếu mà có cuốn nhật ký thì hay rồi.”

Lily vừa lật sách vừa nói thầm.

“Em đang làm gì vậy?” Giọng trầm của Kylo vang từ đỉnh đầu cô tới.

Trái tim của Lily muốn nhảy cả ra ngoài.

“Không, không có gì ạ!” cô cả kinh nói: “Em chấm xong bài thi rồi nhìn thấy chỗ của thầy có rất nhiều sách nên…”

“Em có thể ra ngoài rồi.” Kylo lạnh lùng nói rồi giật lấy cuốn sách từ trong tay Lily.

Vóc dáng cao gầy của anh ta và cái bóng phủ lên cơ thể cô trong phút chốc làm cô nhớ lại bóng dáng đè lên người cô đêm đó. Mạnh mẽ như vậy, cảm giác áp bức làm cho cô cảm thấy khó thở.

Tóc gáy của Lily đều dựng đứng cả lên rồi, sắc mặt tái nhợt.

“Em… Em…”

Cô muốn nói: “Em ra ngoài ngay đây.”

Nhưng cô nhìn thấy con mắt lạnh lẽo màu xanh lá cây của Kylo.

Đêm tối, đôi mắt này lóe lên một tia tham lam giống như con sói, dường như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Cô chịu không nổi cơn đau đớn và sợ hãi như vậy. Bây giờ chính là cơ hội, cô phải làm rõ chuyện này.

“Thầy có thích Ophelia không?” Lily buột miệng nói ra.