Thời Kì Mạt Thế, Tôi Tìm Cách Để Tồn Tại

Chương 1: Tái sinh trước ngày mạt thế

Trong một căn hộ đơn giản nhưng sang trọng, có một người phụ nữ trẻ đang nằm trên giường.

Các đường nét trên khuôn mặt của người phụ nữ rất thanh tú, làn da trắng nõn như búp bê sứ, mái tóc đen dài như rong biển buông xõa, tạo cho người ta cảm giác mơ màng.

Tuy nhiên, lúc này người phụ nữ lại toát mồ hôi đầm đìa.

Vẻ mặt của cô ấy rất đau đớn, như thể cô ấy đang phải chịu cực hình nào đó.

Đột nhiên, người phụ nữ đột ngột ngồi dậy, thở hổn hển trong khi vẫn nắm chặt cái chăn.

Những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu trượt dài trên đôi má hồng hào, dọc theo chiếc cổ mảnh khảnh, rơi vào trong cổ áo rồi biến mất.

Tô Niệm thở hổn hển một lúc, nhìn chằm chằm vào chiếc đèn bên cạnh rồi quay qua quay lại…

Nhìn khung cảnh xung quanh, Tô Niệm có chút mê mang, đây là nơi nào?

Chẳng lẽ là có người cứu cô?

Nhưng ai sẽ cứu cô chứ? Ai có thể cứu cô ấy?

Cơn mưa axit ập đến bất ngờ và trút xuống từ bầu trời.

Không chỉ có cô, mà tất cả mọi người bên ngoài đều bị mưa axit ăn mòn, thậm chí ngay cả cơ hội chạy đi cũng không có.

Cho dù thật sự có người cứu cô, thì sao lại có một chỗ nào sạch sẽ ngăn nắp trong khi mưa axit ăn mòn tất cả như vậy?

Ngay cả chiếc chăn bông cô ấy ôm trên tay cũng toát ra hơi ấm của cơ thể.

Khoan đã!

Tô Niệm đột nhiên mở to mắt, không thể tin mọi thứ xung quanh.

Đây chẳng phải là căn hộ cô ở trước khi tận thế sao?

Nhận ra điều này, trái tim của Tô Niệm bắt đầu đập dữ dội, gần như nhảy ra khỏi cổ họng.

Tô Niệm vén chăn lên, dùng hai tay mò mẫm trên giường, cuối cùng tìm thấy cái điện thoại dưới gối.

Điện thoại di động hiển thị rõ ràng bây giờ là ngày 20 tháng 5 năm 20XX!

Nhìn thấy rõ mồn một, Tô Niệm bật khóc.

Cô ấy đã trở lại!

Cô ấy thực sự đã trở lại!

Trải qua mười năm vùng vẫy trong tận thế, nhưng cô vẫn không thoát khỏi vận mệnh bi thảm chết chóc, nhưng giờ đây cô lại xuyên về ba tháng trước ngày tận thế!

Tô Niệm không thèm lau nước mắt trên mặt, cô vội vàng dùng ngón cái tay phải mở điện thoại, bấm vào APP ngân hàng.

Khi Tô Niệm nhìn thấy số dư 2,1 tỷ trong ngân hàng, cô thở phào nhẹ nhõm.

Ở kiếp trước, tận thế đến không báo trước.

Vào thời điểm mọi người nhận ra có điều gì đó không ổn, tiền đã mất đi chức năng ban đầu.

Tô Niệm có rất nhiều tiền, nhưng lại không thể mua vật tư.

Bao nhiêu tiền, tất cả đều trở nên vô dụng.

Kiếp này, cô sẽ không bao giờ để tiền bị lãng phí nữa.

Cô sẽ tiêu hết chúng!

Tất cả tiền đều sẽ biến thành vật chất!

Chỉ có điều là nhiều vật tư như vậy, nên để ở đâu?

"Giá như có một không gian lưu trữ...".

Lời vừa nói ra, Tô Niệm nghĩ tới cái gì đó.

Khi cô còn nhỏ, mẹ cô đã tặng cô một chiếc vòng cổ bằng ngọc để cô đeo bên người.

Miếng ngọc đó là ngọc bội, vuông vức, không có chút hoa văn nào, nhưng mẹ cô lại bảo đó là bảo vật gia truyền của nhà họ Tô.

Kiếp trước cô cũng đeo sợi dây chuyền kia, mãi đến khi tận thế càng lúc càng tệ, cô cũng không dám đeo trên cổ nữa, sợ thu hút sự chú ý của người khác, liền đem nó ôm sát người.

Nhưng cô đã đánh mất nó lúc nào không biết nên vẫn còn rất buồn.

Rốt cuộc, đó là bảo duy nhất còn lại của mẹ cô!

Nhưng bây giờ, sợi dây chuyền đó vẫn còn trên cổ cô!

Tô Niệm nghĩ thầm, rồi tháo chiếc vòng cổ ra,

Nhìn viên ngọc trong lòng bàn tay, Tô Niệm nảy ra một ý tưởng táo bạo.

"Nó thường được viết trong tiểu thuyết, rằng vật gia truyền có thứ đó. Không biết trong vật gia truyền của mình có hay không…".

Nói rồi, Tô Niệm đứng dậy, xỏ dép lê đi vào phòng bếp.

Tô Niệm nhặt một con dao gọt trái cây, không chút do dự, liền cắt đầu ngón tay của mình.

Những ngón tay mảnh khảnh và mềm mại bị cắt ngay lập tức, máu chảy ra, nhưng Tô Niệm vẫn không cau mày đặt viên ngọc lên đó.

Một điều kỳ diệu đã xảy ra!

Sau khi máu tiếp xúc với ngọc, nó được viên ngọc hấp thụ.

Màu sắc của ngọc dần dần trở nên đậm hơn, và nhanh chóng chuyển từ màu xanh ngọc lục bảo sang màu đỏ sẫm.

Cho đến khi màu của viên ngọc biến thành màu đỏ như máu, một ánh sáng đỏ lóe lên trước mắt Tô Niệm, và viên ngọc biến mất.

Bỗng vết cắt trên ngón nay cô cũng biến mất.

Nếu không phải vết máu còn sót lại trên con dao gọt hoa quả, Tô Niệm suýt nữa cho rằng mọi chuyện trước đó đều là ảo giác của cô.

Vào lúc này, một hình ảnh xuất hiện trong tâm trí của Tô Niệm.

Đó là một không gian rộng lớn không có gì trong đó.

Tô Niệm không thể tự mình đi vào, nhưng cô ấy có thể cảm nhận được kích thước của không gian và mọi vị trí trong không gian.

Không gian này cao mười mét, và diện tích của nó cỡ bằng mười sân bóng đá.

Tô Niệm nhìn con dao gọt trái cây trong tay, thầm nghĩ nên thử cất nó đi, con dao gọt trái cây trên tay đột nhiên biến mất trong nháy mắt.

Còn trong góc của không gian, có một con dao gọt trái cây nằm yên lặng.

Tô Niệm bỏ qua sự phấn khích, và làm điều tương tự, thầm nghĩ đến việc lấy nó, và con dao gọt trái cây lại xuất hiện trong tay cô.

Tô Niệm dần bình tĩnh lại sau nhiều lần thử.

Mẹ cô thật sự không lừa cô!

Đây quả thực là vật gia truyền của gia đình!

Cuốn tiểu thuyết cũng không lừa dối cô!

Chắc chắn, có không gian trong vật gia truyền!

Trước đây, cô lo lắng rằng sẽ không có chỗ để cất những đồ dùng mà cô đã mua, nhưng bây giờ cô chỉ lo lắng về việc liệu mình có thể mua đủ thứ để lấp đầy không gian bằng tiền của mình hay không.

Tô Niệm đặt con dao gọt trái cây xuống bàn, đi đến tủ lạnh và mở nó ra.

Trong tủ lạnh chứa đầy đồ ăn. Trái cây, rau, bánh mì, sữa chua, trứng...

Ở ngăn đá phía dưới, có đủ loại thịt.

Tô Niệm đưa tay lấy bánh mì, sữa chua và trái cây rồi ôm thật chặt.

Dùng cùi chỏ đóng cửa tủ lạnh lại, Tô Niệm bưng một đống thức ăn đi vào phòng khách, trực tiếp ngồi ở trên sàn.

Đặt tất cả mọi thứ trước mặt, Tô Niệm mở tất cả ra và bắt đầu ăn từng miếng lớn.

Vất vả mưu sinh mười năm những ngày cuối đời, ăn cám nuốt rau là chuyện xa xỉ.

Để tồn tại trong những năm đó, Tô Niệm đã gặm vỏ cây, ăn rễ cỏ và thậm chí ăn cả đất.

Một lần nữa được ăn bánh mì mềm, sữa chua dẻo và trái cây giòn, Tô Niệm hạnh phúc đến muốn khóc.

Hít một hơi thật sâu, Tô Niệm cố kìm nước mắt.

Cô không được khóc!

Cô vẫn còn nhiều việc phải làm!

Cô phải nắm bắt thời gian để ăn uống đầy đủ, từng phút từng giây không được lãng phí!

Tô Niệm không dừng lại cho đến khi cô ấy no.

Thấy chỉ còn hai hộp sữa chua uống, Tô Niệm nghĩ, dứt khoát bỏ vào trong không gian.

Cô muốn thử xem không gian này có tác dụng giữ đồ tươi lạnh hay không, để có thể xác định rõ hơn những thứ mình muốn dự trữ.

Đương nhiên Tô Niệm cũng không ngồi yên, ăn uống xong cô trở về phòng ngủ, mở máy tính lên.

Mở một tập tài liệu trống, Tô Niệm bắt đầu lên kế hoạch mua vật tư.

Bây giờ là ngày 20 tháng 5, mùa hè vẫn chưa chính thức bước vào, nhiệt độ rất dễ chịu.

Nhưng bắt đầu từ hôm nay, thời tiết sẽ nóng hơn một chút.

Lúc đầu, thời tiết ngày càng nóng, mọi người không ai chú ý đến.

Nhưng rốt cuộc, mùa hè lại đang trở nên nóng hơn ngày thường.

Mãi cho đến cuối tháng 8, thời tiết vẫn vô cùng nóng nực, nhiệt độ lên tới 45°, mọi người không nhận ra có điều gì đó bất ổn.

Đó cũng là lúc nhiều người nhận ra rằng trời đã không mưa trong một tháng.

Trời không mưa, nhiệt độ tăng lên thay vì giảm xuống, mọi người trở nên bồn chồn và bắt đầu đổ xô đi mua đồ, tin đồn về ngày tận thế cũng từ đó mà ra.