Cơ Giáp Sư Phế Vật Là Người Mạnh Nhất Các Hành Tinh

Chương 11

Suy nghĩ trở thành động lực, thời gian cũng trôi qua lúc nào không hay, sự mệt mỏi trong cơ thể không ngừng dâng lên, hai chân dần trở nên nặng trĩu khó nhấc lên.

Vẫn chưa đến giới hạn, nhưng như vậy đã đủ rồi.

Thời Uẩn nhìn con số trên máy chạy bộ, tạm dừng máy chạy bộ lại.

Cô đã liên tục chạy mười lăm kilomet không ngừng, dù tốc độ không nhanh, nhưng có thể thấy thể năng cấp C đã vượt xa người bình thường trong nhận thức của Thời Uẩn, nhưng rốt cuộc đây là cấp độ nào ở thời đại các hành tinh thì cô tạm thời không có khái niệm, nhưng lại khá hài lòng.

Cơ thể khỏe mạnh chắc chắn là yêu cầu đầu tiên của cô với chính mình.

Sau khi dừng lại, miệng còn khô hơn, ngửi thấy mùi rỉ sét thoang thoảng, Thời Uẩn hất mái tóc ướt đẫm mồ hôi, đứng khom người trên máy chạy bộ một lúc lâu, chuẩn bị đi lấy nước.

Có thể vì cô vừa chạy xong, hai chân cô mềm nhũn, không chú ý trượt chân, đúng lúc có người đi ngang qua, theo bản năng vươn tay đỡ lấy cô.

Thời Uẩn đỡ lấy cánh tay mạnh mẽ của đối phương, ngẩng đầu lên chuẩn bị nói cảm ơn, nhưng sau khi bốn mắt nhìn nhau lại chợt nhìn thấy sự kinh ngạc cùng bài xích chợt lóe lên rồi biến mất trong mắt đối phương.

.... Thế giới này thật nhỏ bé!

Người vừa đỡ lấy Thời Uẩn không ai khác ngoài Giang Hài, cậu ta đang huấn luyện, bộ đồ huấn luyện màu đen chuyên dụng ướt sũng dính sát vào người, lộ rõ cơ bụng rắn chắc.

Thiếu niên trông gầy gò, nhưng không ngờ lại có dáng người đẹp như vậy.

Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, Thời Uẩn liền bị Giang Hài đẩy ra, cô lảo đảo lùi về sau mấy bước.

Cô vừa chạy xong làm gì còn sức lực? Trực tiếp ngồi phịch xuống đất không chút bất ngờ.

Giang Hài cũng không cảm thấy áy náy vì đã đẩy ngã cô, ngược lại còn dùng giọng điệu ghét bỏ nói: “Không có chuyện gì thì đừng ở trước mặt tôi gây chướng mắt!”

Trước kia, mặc dù cậu ta ghét bỏ Thời Uẩn nhưng cũng sẽ không dùng giọng điệu gay gắt như vậy, nhưng nghĩ đến bản kiểm điểm dài năm ngàn từ cùng với khóa huấn luyện khép kín sắp xảy ra sau kỳ thi giữa kì, tâm trạng của cậu ta vô cùng tồi tệ.

Giang Hài bỏ đi không chút thương tiếc để lại Thời Uẩn vẫn đang mắt to trừng mắt nhỏ.

Thời Uẩn nhìn theo bóng dáng của cậu ta trong giây lát, tạm thời chỉ có thể dùng hai chữ cạn lời để hình dung tâm trạng của mình.

Tại sao cô lại trượt ngã, còn bị Giang Hài tình cờ đỡ được? Thật sự rất giống ném bản thân vào vòng tay của ai đó.

Cô cạn lời hai giây thì đứng dậy, cầm chai nước tu ùng ục một hơi, nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục chạy năm kilomet còn lại.

Đã chạy được mười năm kilomet phía trước, năm kilomet này không là gì. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ bị phạt, cô đồng bộ hóa thông tin huấn luyện vào vòng trí não của sinh viên, hơn nữa còn trình lên với huấn luyện viên rèn luyện buổi sáng, chứng minh bản thân là một sinh viên tốt phạm sai liền sửa đổi.

Huấn luyện viên trả lời lại trong một giây, còn nói buổi rèn luyện ngày mai sẽ quan sát cô, nếu tiếp tục phạm lỗi sẽ bị phạt chạy hai mươi vòng, Thời Uẩn ngoan ngoãn trả lời lại chắc chắn sẽ không, rồi nhận lại được một dấu chấm tròn đầy lạnh lùng của huấn luyện viên.

Sau khi kết thúc trao đổi với huấn luyện viên, Thời Uẩn vội chạy về phòng tắm rửa thay quần áo, suýt chút nữa đυ.ng trúng người vẫn luôn trông chừng bên ngoài.