Phòng ký túc xá số 1551 là một căn phòng bốn người, nhưng chỉ có một mình Thời Uẩn sống.
Vào năm nhất đại học cô có ba người bạn cùng phòng, sau đó bởi vì danh tiếng hỗn loạn của cô ở Học viện quân sự Đông Thanh, bọn họ đã tìm lý do để dọn ra ngoài, sau đó không ai chuyển vào nữa.
Thời Uẩn có bệnh sạch sẽ, sau khi trở về ký túc xá lập tức chạy đi tắm rửa. Đứng ở trước gương, cô mới phát hiện ngoại hình của nguyên chủ giống hệt như cô khi còn trẻ, giống như sao y bản chính.
Từ ngoại hình, đến họ tên.
Chẳng lẽ lịch sử thật sự có luân hồi? Sau khi đột tử cô bất ngờ chuyển kiếp đầu thai tới thời đại của các hành tinh ở hàng ngàn năm sau?
Thời Uẩn tựa nửa người vào bàn học, lơ đãng uống nước chanh, nhớ lại cuộc sống có thể nói là giống như một giấc mơ của mình.
Cô được sinh ra không bao lâu thì cha mẹ ly hôn, mỗi người đều có gia đình riêng của mình, là bà nội đi nhặt rác nuôi cô khôn lớn.
Lúc học cấp hai, bà nội bị bệnh nặng qua đời, cha buộc lòng phải đón cô trở về, nhưng hoàn toàn mặc kệ cô. Cô cũng chưa bao giờ gặp mẹ ruột của mình, là một sinh viên kém trong trường, viết kiểm điểm là chuyện như cơm bữa.
Cũng không biết từ khi nào, cô tỉnh ngộ, bắt đầu học tập. Năm lớp mười một, cô đoạt giải nhất cuộc thi vật lý cấp quốc gia, hơn nữa còn leo dốc, đại diện quốc gia dự thi Olympic vật lý, dễ dàng giành được điểm tuyệt đối, được tuyển thẳng vào trường đại học top 1 trong nước.
Thời Uẩn lấy một tờ giấy trắng và bút từ giá sách xuống, mặc dù khoa học công nghệ của hiện tại đã vô cùng tiên tiến, nhưng nguyên chủ vẫn thích sử dụng giấy và bút để vẽ bản thảo thiết kế.
Bản kiểm điểm.... là một thứ tồn tại xa vời.
Sinh viên đã từng học kém thở dài.
Thật ra việc nghiên cứu không cần phải gấp gáp như vậy, nhưng cô có thói quen làm một lượt cho xong, cho nên mới khiến bản thân bị đột tử.
Thật sự không nên thức khuya, thức khuya rất ảnh hưởng đến sức khỏe.
Liếc nhìn thời khóa biểu trên bàn, đã là không giờ tám phút rạng sáng. Thời Uẩn nghiêm túc cân nhắc hai giây, đặt bút xuống, leo lên giường rồi nhắm mắt lại.
Việc phát biểu mà không chuẩn bị trước cũng không phải chưa từng có, khi bắt đầu giảng bài mà lười viết bản thảo cũng thường nghĩ xem nên nói cái gì.
Bản kiểm điểm... ừm, Tàng Phong cũng không nói cần phải nộp lên, sáng ngày mai.... mà không, không cần chuẩn bị mà phát biểu cũng kịp.
Tuổi thọ trung bình của người ở các hành tinh là ba trăm tuổi, cô phải bảo dưỡng thật tốt, chết đi sống lại cũng không uổng.
…
Thời Uẩn bị tiếng còi đánh thức.
Học viện quân sự Đông Thanh là Học viện quân sự bậc nhất của liên bang, quản lý sinh viên vô cùng nghiêm khắc.
Không được uống rượu, không đi đêm quá giờ giới nghiêm, không được ẩu đả đánh nhau...
Ngoài ra mỗi buổi sáng còn phải rèn luyện tập thể.
Đương nhiên, chỉ cần một chút lơ là, bọn họ vẫn có thể trèo tường ra ngoài trường chơi đùa vui vẻ, ví dụ như một nhóm sinh viên trường quân sự tham gia tiệc sinh nhật của Giang Hài vào đêm hôm qua. Các quy tắc luôn chỉ dùng để trói buộc các sinh viên ngoan.
Hôm nay là thứ hai, không chỉ có rèn luyện buổi sáng, còn có chào cờ.
Thời Uẩn theo bản năng muốn tìm điện thoại để kiểm tra thời gian, nhưng chạm vào một nửa thì chợt nhớ bản thân đã xuyên không, đành phải nhìn vòng trí não trong suốt trên cổ tay, đã sáu giờ.