Trong miệng và mũi của cô đều nồng nặc mùi rượu, mùi rất khó ngửi, nhưng lại bình tĩnh nói rõ ràng từng chữ, không có chút tủi thân hay mất mác nào, còn ôm mô hình cơ giáp rời đi trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Lúc đi đến bên cạnh một chiếc bàn, cô dừng lại, cầm lấy bánh ngọt trên bàn cho vào miệng.
Thiếu niên tóc đen không chịu buông tha: “Này, không phải là cậu mặt dày muốn đến dự tiệc sinh nhật của anh họ tôi sao? Bây giờ còn giả vờ thanh cao cái gì chứ?”
Thời Uẩn không thèm quan tâm đến cậu ta, vị ngọt của bơ miễn cưỡng làm át đi mùi rượu trong miệng, tâm trạng tồi tệ của cô dịu đi đôi chút, sải bước rời khỏi bữa tiệc.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, có người lên tiếng thăm dò: “Cô ta uống say rồi à?”
Ai cũng biết Thời Uẩn thích Giang Hài, dựa vào chuyện hai người họ có hôn ước mà mỗi ngày đều quấn lấy Giang Hài. Giang Hài được giáo dục tốt nên không bao giờ khiến cô phải khó xử, cô lại càng ngày càng làm quá hơn, chỉ cần những nơi có Giang Hài xuất hiện, cô đều không vắng mặt.
Ngoài việc uống say, không ai nghĩ ra rốt cuộc tại sao Thời Uẩn luôn dịu dàng lại dùng thái độ thờ ơ lạnh nhạt như vậy để nói chuyện với Giang Hài.
Không ai trả lời, Giang Hài nhìn theo bóng dáng Thời Uẩn rời đi rồi nhíu mày, nhưng cũng không để trong lòng.
Không thích thì chính là không thích, cho dù Thời Uẩn làm cái gì cậu ta cũng không thích.
…
Gió lạnh thổi qua, mùi rượu tiêu tan đi không ít, ký ức xa lạ dần dần xuất hiện, Thời Uẩn xoa xoa thái dương, ngồi ở một góc vắng vẻ trong vườn hoa của khách sạn, nhìn trạm không gian vô cùng chói mắt trong bóng tối đen kịt.
Cô đã xuyên không, hơn nữa còn xuyên không đến một thời đại mà các hành tinh đã đạt tới trình độ khoa học kỹ thuật phát triển.
Nơi này có những chiếc xe bay tốc độ cao, có cơ giáp siêu ngầu chói mắt, còn có Trùng tộc từ ngoài vũ trụ xâm lược, giống như một bộ phim khoa học viễn tưởng với bối cảnh tráng lệ.
Đương nhiên, cô cũng không xuyên thành một đấng cứu thế, mà là một nữ phụ bị vạn người ghét bỏ, chỉ vì theo đuổi đàn ông mà bỏ dở bài vở học hành.
Nguyên chủ là con gái của nguyên soái Thời Dịch của liên bang, người đã chết trên chiến trường trong cuộc chiến với Trùng tộc, không giống với người cha tài năng xuất chúng của mình, cô ấy chỉ là một phế vật ngu ngốc có tinh thần lực cấp B và thể năng cấp C.
Cũng vì như vậy, dưới sự khuyên bảo của bạn thân và cậu của mình, cô ấy đã theo học chuyên ngành cơ giáp sư, ngành có ngưỡng điểm không cao.
Đáng tiếc thiên phú làm cơ giáp sư của cô cũng không cao, trượt lớp chuyên ngành của học viện hàng đầu liên bang.
Giang Hài là thanh mai trúc mã kiêm chồng chưa cưới của cô ấy, cực kỳ chán ghét sự dây dưa của cô ấy.
Cảnh còn người mất, Thời Uẩn hoàn toàn không có phong thái của nguyên soái Thời Dịch năm đó, nhà họ Giang đã nghĩ đến việc hủy bỏ hôn ước, nhưng vì thể diện, cho nên vẫn không nói thẳng chuyện này ra trước mặt nguyên chủ.
Nhưng trong bữa tiệc vừa rồi, cô ấy đã nghe thấy Giang Hài nói chuyện với em họ của cậu ta, cô ấy mất hết ý chí, uống rượu giải sầu.
Trí nhớ đứt quãng, Thời Uẩn chạm vào mô hình cơ giáp trông rất xấu xí nhưng lại có xúc cảm không tệ trong lòng mình, tạm thời cô không có ký ức nào liên quan đến mô hình này, nhưng có thể đoán được nguyên chủ đã bỏ ra rất nhiều công sức để làm ra nó.
Cô bất đắc dĩ nói: “Làm một kẻ an nhàn không tranh với đời, cố gắng vì sự nghiệp không tốt sao? Tại sao phải tìm một người đàn ông để tự hành hạ chính mình?”
Thân là con gái của một nguyên soái có công trạng xuất chúng, chỉ cần nguyên chủ không tự sát, cô ấy hoàn toàn có thể thuận buồm xuôi gió sống cả đời.
Cô không trách nguyên chủ, chỉ cảm thấy đáng tiếc thay cô ấy, thật lòng thích một người, đối phương lại tránh né cô ấy như rắn rết.
Đương nhiên, Thời Uẩn cũng không chấp nhận được hành vi đã không thích cô ấy nhưng vẫn tiếp cận cô ấy của đối phương.
“Phì!” Một tiếng cười thật khẽ vang lên trong vườn hoa yên tĩnh, Thời Uẩn ôm mô hình đứng dậy quay đầu lại, phát hiện có hai thiếu niên đang đứng ở một ban công nhỏ sau bồn hoa.Thiếu niên đang cười có mái tóc màu hồng đậm, một bên tai còn đang đeo khuyên tai màu hồng nhạt, ăn mặc rất khác người, chiếc quần rách tươm cùng áo phông màu hồng, lúc này đang nâng cằm lên quan sát Thời Uẩn.
Thiếu niên còn lại có khí chất hoàn toàn trái ngược với cậu ta, người nọ mặc một chiếc áo sơ mi trắng như tuyết mỏng manh, chống hai tay bên ban công, vẻ mặt có chút lười biếng. Máu tóc đen ngắn của người nọ nhẹ nhàng đung đưa trong gió đêm, trông vô cùng mềm mại.
Thiếu niên có đôi mắt màu xanh, giống như viên đá quý dưới đáy biển sâu phản chiếu bầu trời, sâu thẳm lại lạnh lùng.
Từ góc nhìn của Thời Uẩn có thể nhìn thấy nốt ruồi đen nhỏ trên má phải dưới khóe mắt của người nọ.
Ngoại hình hoàn mỹ, khí chất lạnh lùng, cực phẩm.
Người mỗi ngày ngâm mình trong phòng thí nghiệm, gần như đã trở thành một ni cô như Thời Uẩn nghĩ như vậy.
Thiếu niên không thèm liếc mắt một cái, rõ ràng không có hứng thú gì với Thời Uẩn, ngược lại, tên tóc hồng quan sát cô lâu hơn so với bạn tốt của mình một chút, chậm rãi nói: “Cô gái nhỏ, làm một kẻ an nhàn không tranh với đời, cố gắng vì sự nghiệp không tốt sao? Cô nhìn chằm chằm chàng trai không trái tim này có khác gì tự hành hạ bản thân không hả?”
Thời Uẩn: “…”
Bản thân cũng không quá lớn tuổi, còn gọi cô là cô gái nhỏ?
Thời Uẩn không có ý định nói chuyện với người lạ, bất ngờ xuyên không khiến tâm trạng của cô có chút bối rối, cô dứt khoát ôm mô hình cơ giáp đứng lên: “Thật xin lỗi, tôi không biết chỗ này có người, làm phiền hai người rồi.”
Dứt lời, cô lập tức xoay người rời đi, bước chân rất nhanh.
Tên tóc hồng bật cười, huých khuỷu tay vào người Tạ Hàn Sóc, trêu chọc: “Sức quyến rũ của cậu không được rồi.”
Tạ Hàn Sóc không thèm để ý tới cậu ta.
Tên tóc hồng tiếp tục nháy mắt vói anh: “Khó khăn lắm mới có thể ra ngoài chơi, cậu đừng bày ra vẻ mặt này có được không? Giang Hài của Đông Thanh đang tổ chức sinh nhật ở bên cạnh, lúc trước còn mời tôi, muốn qua đó xem thử không?”
Đáp lại cậu ta là vài chữ lạnh lùng: “Không có hứng thú.”
…
Ngồi xe bay là một trải nghiệm mới lạ, vô cùng ổn định, tốc độ còn rất nhanh.
Ở trên xe, Thời Uẩn đang nghiêm túc suy nghĩ nguyên chủ đã đi đâu, lại tự hỏi bản thân có phải đang là tu hú chiếm tổ hay không, nhưng lúc cô nhắm mắt lại gọi tên nguyên chủ ở trong đầu lại không có ai trả lời.
Cô thở dài, chấp nhận sự thật rằng bản thân đã xuyên không, hơn nữa rất có thể nguyên chủ đã biến mất.
Từ khách sạn trong trung tâm thành phố đến Học viện quân sự Đông Thành mất mười phút. Cả người Thời Uẩn nồng nặc mùi rượu xuống khỏi xe bay, đang muốn quét mống mắt để đi vào trường, cửa cảm ứng đột nhiên phát ra mấy tiếng “tít tít”.
Lập tức có người thò đầu ra khỏi cửa sổ nhỏ, nhíu mày tức giận nói: “Nhóc con nhãi con nào uống say cũng thôi đi, qua giờ giới nghiêm rồi mới trở về là sao hả?”
Thời Uẩn bị cồn làm cho có chút choáng váng im lặng vài giây, đang muốn lên tiếng thì người nọ đã nhíu mày: “Thời Uẩn? Sao lại là em?”
Người đàn ông bước nhanh ra khỏi phòng, quan sát cô từ trên xuống dưới, tức giận không thôi: “Ngày mai là kỳ thi giữa kỳ của khoa Cơ giáp, em còn dám ra ngoài uống rượu hả?”
Thời Uẩn chớp mắt mấy cái, cố gắng tìm kiếm thông tin của đối phương trong trí nhớ của mình, ông ta là Tàng Phong, cố vấn cấp 23 của khoa Cơ giáp, là người có tính tình nóng nảy nổi tiếng của học viên quân sự Đông Thanh.
Thấy cô không nói gì, lửa giận của Tàng Phong lại bùng nổ: “Viết bản tự kiểm ba ngàn chữ cho tôi! Sáng ngày mai tự kiểm điểm dưới cờ!”
Thời Uẩn: “…”
Người sau khi được tiến cử vào trường đại học top 1 trong nước và không có liên quan với ba chữ tự kiểm điểm như Thời Uẩn chợt tìm lại được chút cảm giác mới lạ của những năm tháng tuổi trẻ, ngoan ngoãn nói: “Vâng.”
Tàng Phong vốn đang định mắng cô thêm vài câu, nhưng nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi cùng quần áo xộc xệch của cô, trong tay còn đang ôm một mô hình cơ giám màu đen xấu xí, giống như một kẻ ăn xin trên đường, trong lúc nhất thời không thể mắng nổi nữa, cho nên chỉ khoát tay bảo cô nhanh chóng cút đi.
Thời Uẩn nhanh nhẹn biến mất.
Cố vấn khoa chỉ huy ở bên cạnh cùng đang ngồi xổm bên tường chờ học sinh trèo tường trở về nhưng lại không bắt được, ngược lại bắt được một nhóc con qua giờ giới nghiêm còn không sợ chết quét mống mắt để vào trường, thò đầu ra, nhíu mày: “Lại là con bé đó hả?”
Ông ta lại thở dài: “Nếu Thời Dịch nguyên soái biết con gái duy nhất của mình lại có cái tính tình thế này, chắc sẽ tức chết mất.”