Xuyên Tới Năm Nghèo Đói

Chương 19

Chính là bởi vì không thân, cho nên dù đuổi con sói mắt trắng* này đi thì cũng không có gánh nặng trong lòng.

*Sói mắt trắng: là từ có nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo

"Ra ngoài thì ra ngoài, ai thèm làm người nhà các người!"

Song Quý lớn như vậy, đây là lần đầu tiên cậu ta nghe thấy mẹ nuôi nói nặng lời, lập tức nhảy tót dậy, trừng mắt trâu, tức giận đá một cước vào ván giường, lao ra khỏi phòng.

"Anh Song Quý! Anh đi đâu vậy?”

Song Quý ra khỏi sân, đường cũng không nhìn, nhảy thẳng xuống dốc trước cửa nhà, thiếu niên trong thôn đi đường núi từ nhỏ, đã luyện tập thời gian dài, người bình thường đi một giờ đường, bọn họ có thể rút ngắn thành nửa giờ, là dựa vào bản lĩnh này leo cao nhảy thấp để tiết kiệm thời gian.

Song Quý nhảy xuống dốc, nghe thấy Miên Hoa gọi sau lưng cậu ta, cậu ta lớn tiếng hét lên một câu: "Gọi tôi làm gì, sau này tôi không thèm ở nhà các người nữa!”

Song Quý nhịn không quay đầu nhìn lại, giận dỗi sải bước chạy về phía trước... Vừa chạy đến đường lớn, phía Tây là Tây Vương Trang.

Lúc này cậu ta mới dừng chân, liếc mắt nhìn lại, đã không nhìn thấy nhà của cậu ta.

Không ai đuổi theo cậu ta.

Trời đã tối, gió lạnh mơn man trên da thịt.

Song Quý chỉ mặc một cái áo khoác ba lỗ ngắn, lúc này có chút hối hận, phải chi lúc bỏ đi mặc thêm một chiếc áo bên trong nữa.

Tuy nhiên nghĩ lại, không mặc thì không mặc, dù sao cái kia cũng cũ một nửa rồi.

Chờ đến nhà dì ba, bảo dì ba tìm một cái áo của dượng ba là được.

Cậu ta còn mặc quần áo mới đổi được với anh em của dượng ba, quần áo mới đổi quần áo của cậu ta, còn không phải là vì muốn tốt cho nhà dì ba sao? Dù sao trong nhà cậu ta cũng không thiếu vải, làm lại là có...

Nhưng mới một năm sau khi cậu ta đổi quần áo cũ, mẹ nuôi Lý Mai lại làm cho cậu ta một bộ khác, sau đó cậu ta lại đổi, Lý Mai làm như không phát hiện... Cậu ta không bao giờ đổi nữa.

Dì ba nói dáng vẻ của cậu ta giống mẹ ruột như khắc từ một khuôn mà ra, dì ấy vừa nhìn đã muốn rớt nước mắt, dì ba nói ở đây chỉ có dì ba có quan hệ thân cận nhất với cậu ta, huyết mạch nối liền... Cậu ta đi giúp nhà dì ba làm việc, dì ba vô cùng cảm kích, khen cậu ta thành một đóa hoa, còn vội vàng thu xếp cơm canh, tuy chỉ là cám trộn với cây du và hoa hòe, cậu ta ăn không nổi cho nên vẫn trở về thôn Cốc Đôi ăn, nhưng đó cũng là một phần tâm ý của dì ba, cuộc sống nhà dì ấy không dễ chịu, thu hoạch được mấy hạt lương thực còn bị mẹ chồng dì ấy giữ, nếu không, kể cả là cắt một miếng thịt đến chiêu đãi cháu trai như cậu ta thì dì ấy cũng sẵn sàng...

Song Quý nghĩ về dì ba tốt của cậu ta dọc đường đi, còn mẹ nuôi thì xấu xa, càng nghĩ càng cảm thấy cậu ta không sai, cậu ta muốn đi làm con nhà dì ba, tương lai phát đạt hiếu thuận dì ba...