Vương Phi Vạn Phúc

Chương 9

Con đường đi đến đại điện nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn.

Thật ra ta không phải là loại người sợ c.h.ế.t, nhưng khi từng bước từng bước đi đến gần trung tâm của quyền lực, ta bỗng nhiên có loại cảm giác sợ hãi khi bị vận mệnh thao túng.

Một câu sát phạt của thiên tử, mạng ta đều xem như cỏ rác, làm sao nói đến thanh danh và trong sạch?

Có lẽ nguyên nhân mọi người tranh đoạt quyền vị chí cao vô thượng kia, chẳng qua cũng chỉ là muốn trở thành một con dao mà không muốn phải là cá nằm trên thớt.

Một khắc ấy, khi bước lên đại điện, ta nghĩ ta đã có thể hiểu được tâm tình của những người vì quyền lực mà điên cuồng, vì đoạt vị mà c.h.ế.t đó.

Khi đó, một tiếng thông truyền, ta bị dẫn vào đại điện.

Trong đại điện, thánh thượng và kế hoàng hậu ngồi đó.

Thánh thượng sắc mặt khó coi, liên tục ho mãi không ngừng. Kế hậu ngồi một bên, khoa trương vỗ lưng cho thánh thượng, lộ ra vẻ mặt lo lắng giả tạo đến mức người khác phải xấu hổ hộ.

Haizz…

Ta biết gần đây thánh thượng long thể bất an, lại không nghĩ bệnh lại nặng đến như vậy. Trách không được bọn họ nóng lòng muốn đối phó với Vân Vương phủ và Tĩnh Vương phủ. Chỉ sợ chuyện lập thái tử đã vô cùng gấp rút.

Kế hoàng hậu đương nhiên muốn nhi tử của mình là Đoan Vương trở thành thái tử. Có lẽ, Tĩnh Vương trắc phi linh tinh cũng đã khuất phục dưới d.â.m uy của nàng. Hiện giờ nàng lấy danh nghĩa chăm sóc thánh thượng, cùng theo vào đại điện nghe báo cáo và quyết định sự việc, sợ là đã quyết tâm g.i.ế.t c.h.ế.t ta, đạp lên Vân Vương và Tĩnh Vương.

Lòng ta bi ai cảm thán, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tĩnh Vương và An quốc công sánh vai mà đứng.

An quốc công vẫn khẩn thiết cầu tình cho Tĩnh Vương, luôn miệng nhắc đi nhắc lại rằng hắn tin nhi tử của mình tuyệt đối không phải do Tĩnh Vương g.i.ế.t c.h.ế.t. Trong đó mỗi câu mỗi chữ đều không hề nhắc đến ta.

An quốc công này, không phải vốn dĩ muốn để ta đội nồi sao? Sao chỉ trong vòng một ngày mà đã đổi ý rồi?

Lại nghe An quốc công nói tiếp. Nói nói, thế nhưng nói ra một số việc làm ta trố mắt.

Hắn nói, hôm trước, tìm gã sai vặt bên người tiểu công gia hỏi chuyện mới biết, hôm xảy ra vụ á.n đúng là có hẹn gặp ta và Tĩnh Vương trắc phi. Nhưng nghĩ lại, hẹn hai nữ quyến hoàng thất gặp nhau ở biệt viện nhà mình có vẻ không ổn, cho nên phút thứ 89 sửa lại địa điểm gặp mặt thành biệt viện của Tĩnh Vương, cũng tiện hơn cho Tĩnh Vương trắc phi.

Lời này làm trái tim ta đập liên hồi. Ta trộm liếc nhìn Tĩnh Vương, thấy hắn cũng đang nhìn ta. Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo ta không cần làm bất kỳ hành động nào gây sự chú ý.

Vì thế ta không nhìn hắn nữa. Nhưng chuyện này cũng không cản trở việc trái tim ta kịch liệt chấn động.

Tĩnh Vương trắc phi ở bên kia nghe thấy lời này, gấp đến mức suýt nữa nhảy dựng lên. Nàng hỏi An quốc công, vì sao hôm trước thẩm vấn ở công đường, nhị công tử của Thẩm gia lại nói vẫn chưa phái người truyền tin.

Chỉ thấy An quốc công ngước mắt, lạnh lùng nhìn nàng: “Nhất định là ngươi nghe lầm rồi.”

Dứt lời, xin thánh thượng cho nhị ca ta vào điện.

Lúc đó, nhị ca ta quỳ ngoài tiền điện, mặt không đổi sắc mà nói:

“Ngày đó ta có nói qua, lúc ấy phái người đi Vân Vương phủ truyền tin, chỉ không nói rõ là đi biệt viện của Tĩnh Vương mà không phải biệt viện của An quốc công. Là ta sơ ý gây nên hiểu lầm này, nhưng chuyện này vốn cũng không liên quan đến án này.”

“Ngươi… Ngày đó rõ ràng ngươi không nói như vậy!”

Tĩnh Vương trắc phi bỗng nhiên hô to, chọc thánh thượng ho khan liên tục. Sau đó bỗng nhiên bình tĩnh trở lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Đại Lý Tự Khanh, hỏi:

“Hứa đại nhân, chuyện hôm đó ngươi rõ hơn ai hết. Ngươi nói xem chuyện này là thế nào?”

Hứa đại nhân không dám ngẩng đầu, cổ họng ậm ừ, run rẩy nói bản thân đã lớn tuổi nên không nhớ rõ ràng, dường như nhị công tử của Thẩm gia nói là “Vẫn chưa báo là biệt viện của Tĩnh Vương” mà không phải “Vẫn chưa phái người truyền tin”.

Cũng không biết trong 2 ngày này, Tĩnh Vương đã dùng cách nào để thuyết phục An quốc công và nhị ca ta. Cũng không biết An quốc công uy h.i.ế.p Đại Lý Tự Khanh như thế nào, làm hắn dám can đảm đứng ở phía đối địch với kế hậu. Loại hành vi bừa bãi như thế này, ta còn tưởng chỉ có Cảnh An Hầu phủ mới làm được.

Mấy phen nói qua lại, khoé mắt của kế hậu run rẩy, khóe miệng vẫn cười nụ cười quỷ quyệt như cũ.

Nói đến đây, Tĩnh Vương rốt cuộc lên tiếng, nói hôm đó nhận được tin tức từ gã sai vặt bên người của tiểu công gia, nói hẹn gặp hai vị trắc phi ở biệt viện nhà mình. Nhưng bởi vì bên ngoài có việc trì hoãn, cuối cùng về trễ. Không nghĩ đến vừa bước vào cửa đã thấy ta té xỉu trên mặt đất, có người bịt mặt đ.â.m tiểu công gia một đao, quay sang lại dùng gậy đánh hắn bất tỉnh nhân sự.

Ha hả, dăm ba câu, chuyện xưa hoàn toàn thay đổi. Ta thế nhưng ngất xỉu trước khi tiểu công gia bị đ.â.m một đao.

Thế cục xoay ngược lại, cái mạng như cỏ rác này của ta thế nhưng… may mắn thoát c.h.ế.t?!

Thánh thượng còn chưa nói chuyện, kế hậu đã thổi gió bên tai: “Thánh thượng, hiện giờ bọn họ hai bên ai cũng cho rằng mình đúng. Trước khi tìm được chứng cứ mới cũng không tiện phán quyết, hay là giam lại chờ tái thẩm?”

A… Kế hoàng hậu này… Chính là không chịu bỏ qua!

Thánh thượng vô cùng nghe lời, tựa như si ngốc, chậm chạp gật đầu.

Đến, xem ra ta lại chuẩn bị bị nhốt vào đại lao.

Đại ca canh t.ù, ta tới, có lẽ còn có thể tám với ngài thêm gần một tháng nữa.

Trong lòng ta mắng nhiếc kế hậu, cảm thán thánh thượng n.g.u ngốc. Chợt nghe có thái giám thông truyền: Vân Vương cầu kiến.

Haizz…

Xem ra Cố tam ca vẫn không khuyên được hắn.

Thôi vậy… Thật ra ta cũng rất kích động.

Thái giám đi rồi, ngay lập tức đã không thấy bóng người. Một lát sau, leng keng leng keng, truyền đến tiếng đôi ủng bằng thiết đạp lên nền đất.

Ta quay đầu. Một người mặc áo giáp tiến vào, vẻ mặt râu ria xồm xoàm, lôi thôi lếch thếch.

Không phải nói Vân Vương cầu kiến sao??? Người này là???

Từ từ…

Ai? Từ từ…

Lý Chẩm?!

Đây không phải huynh đệ Lý Chẩm của ta sao? Sao lại trở thành dáng vẻ như vầy rồi?!

Trong nháy mắt khi nhìn rõ Lý Chẩm, ta quả thực muốn khóc vô cùng. Nhưng ở trước mặt hoàng thượng và kế hậu, ta thật sự không tiện khóc lóc. Vì thế ta chỉ có thể nghẹn lại, nhìn Lý Chẩm không chớp mắt, cố gắng truyền tín hiệu:

Huynh đệ, ta nhớ ngươi muốn c.h.ế.t!!!

Lý Chẩm chỉ nhìn ta một cái, cắn răng: “Bái kiến phụ hoàng, mẫu hậu…”

“Chẩm Nhi trở về kinh đô cũng không sai người tới báo trước.” — Kế hậu mỉm cười, lại không giấu được sự âm hiểm xảo quyệt trong mắt.

Lý Chẩm cung kính hành lễ: “Xảy ra chuyện khẩn cấp, chưa kịp truyền tin.”

Thánh thượng nhíu mày: “Chuyện ở Bà Nhược Thành con làm rất tốt. Mọi chuyện kế tiếp đã sắp xếp thỏa đáng hay chưa?”

Lý Chẩm trả lời: “Hết thảy đã sắp xếp ổn thỏa. Vương phi ở lại Bà Nhược Thành, chờ dàn xếp xong xuôi mọi chuyện sẽ trở về kinh thành.”

Thánh thượng gật gật đầu: “Rất tốt, không hổ là tướng môn hổ nữ.”

Vài câu khen làm kế hậu nghe xong khó chịu vô cùng. Chỉ thấy nàng không nhanh không chậm hắng giọng, lại liếc mắt nhìn ta một cái, nói: “Vân Vương trở về cũng tốt. Trắc phi của con – Thẩm thị, vướng vào án mưu hại tiểu công gia, cùng Tĩnh Vương cũng…”

Nói một nửa lại ngừng, úp úp mở mở làm người ta mơ màng. Kế hậu nhoẻn miệng cười, không nói tiếp về chuyện của ta và Tĩnh Vương nữa:

“Về việc này, khẩu cung của Tĩnh Vương trắc phi và nhị công tử Thẩm gia hoàn toàn khác nhau. Vân Vương cảm thấy việc này phải làm như thế nào?”

Chỉ thấy Lý Chẩm nhìn thẳng vào mắt kế hậu, nghiêm túc chậm rãi nói ra từng chữ:

“A Trâm là thê tử của nhi thần, không có ai hiểu rõ hơn thần nàng là người như thế nào. Việc này, nhi thần tin tưởng tuyệt đối A Trâm là trong sạch.”

Kế hậu trước nay giỏi nghiền ngẫm từng chữ mà bới lông tìm vết, làm sao chịu buông tha. Lúc này, nàng vẻ mặt quái quái, cười nhẹ:

“Vân Vương, ngươi đừng quên, đích nữ của Cảnh An Hầu phủ Cố Dung mới là thê tử của ngươi. Thẩm Mạnh Trâm nàng cũng chỉ là một người t.h.i.ế.p mà thôi. Những lời này của ngươi, chẳng lẽ muốn sủng t.h.i.ế.p diệt thê?”

Nồi từ trên trời rơi xuống, né cũng né không được.

Lại nhìn sang Lý Chẩm. Hắn nhìn về phía kế hậu, vẻ mặt bình tĩnh, chậm rãi trả lời:

“A Trâm tuy là trắc phi, nhưng ở trong lòng nhi thần lại không phải t.h.i.ế.p. Ở trong lòng vương phi cũng tuyệt đối không thấp hèn đến như vậy.”

Vừa nói xong, Lý Chẩm từ trong vạt áo móc ra một quyển gấm lụa, tay phải lưu loát xóc lên, lộ ra một phong huyết thư.

“Đây là thư do vương phi đích thân viết, từng câu từng chữ tha thiết chân thành. Vương phi nguyện lấy huyết thư vì A Trâm chứng minh trong sạch, nhi thần là phu quân của bọn họ, đương nhiên muốn liều c.h.ế.t mà bảo vệ bọn họ.”

Tuy thân thể ta hiện giờ gầy yếu, xương cốt đau đớn, nhưng tinh thần vô cùng phấn khởi.

Cố Dung a Cố Dung, bức thư lớn đến như vầy, rốt cuộc là cần bao nhiêu m.á.u mới viết xong!

Thánh thượng hơi sửng sốt, có lẽ không lường trước được một trắc phi nho nhỏ như ta và chính phi có thể quan hệ tốt đến như vậy, tốt đến mức có thể phát điên vì ta. Cũng có lẽ là kinh ngạc khi nhi tử của mình có thể dàn xếp hậu đình hoàn toàn không có chút lục đυ.c nào với nhau.

Haizz… Thánh thượng rốt cuộc vẫn quá ngây thơ.