Khương Lâm Quyện cảm thấy thế giới bị phủ bụi lâu ngày của mình như đột nhiên được mở ra một chân trời mới. Con dã thú trong lòng cậu cuối cùng cũng lộ ra nanh vuốt sắc bén của nó. Trong lòng có một âm thanh thôi thúc cậu bất chấp tất cả ôm Ôn Tố. Nhưng cuối cùng lý trí mạnh mẽ của cậu đã kéo cậu lại.
“Đùa có vui không?” Môi mỏng của cậu mím lại, cả người cứng đờ.
Ôn Tố nuốt ngụm nước miếng, dường như cô không ngờ chuyện này sẽ xảy ra. Ngày thường cô chỉ nói những lời đó chỉ cho vui thôi, chẳng qua cô muốn xem dáng vẻ giận nhưng chẳng làm gì được của Khương Lâm Quyện, ai ngờ cậu cũng không hoàn toàn thờ ơ.
“Ờm… Cũng vui phết.” Ôn Tố cười rộ lên với Khương Lâm Quyện.
Một lúc lâu sau hai người mới đứng dậy được. Sau khi rời khỏi sân trượt băng, hai người đi dạo siêu thị cùng những cửa hàng xung quanh. Về đến hẻm Nam Khẩu, Khương Lâm Quyện đưa Ôn Tố về cửa nhà. Ôn Tố vẫy tay tạm biệt cậu, “Khai giảng gặp nhé!”
“Ừ.”
Ôn Tố đứng trước nhà, bên cạnh là một cây hòe rất to. Vừa định về nhà, trùng hợp Diêm Trạch qua. Cậu nhìn theo hướng Khương Lâm Quyện rời đi, “Kia là tình nhân của chị à?”
“……” Ôn Tố cạn lời nhìn cậu, “Mày chăm đọc sách được không? Thất học như mày ra ngoài đừng nói là đàn em của chị, chị không còn mặt mũi nào nữa đâu.”
“Ai da, không phải chỉ thiếu một xíu kiến thức thôi sao?”
Diêm Trạch dựa vào cạnh cây. Dưới góc tường còn có tuyết chưa chảy. Cậu móc một hộp thuốc từ trong túi quần, lấy hai điếu ra rồi đưa cho Ôn Tố một điếu. Ôn Tố không hút thuốc lá nhưng cô vẫn nhận lấy rồi để trong tay ngắm.
Diêm Trạch ngậm thuốc lá, bật cái bật lửa rẻ tiền lên. Ngọn lửa chạm vào điếu thuốc, làn khói lập tức tản ra.
Ôn Tố đã quen cảnh tượng này từ lâu. Trước kia lúc cô ở trường trung học phổ thông số 3, trong đám người cô quen không ai không hút thuốc lá. Có lẽ mấy bạn nam cảm thấy hút thuốc rất ngầu, sau đó tò mò hút thử một điếu rồi nghiện không dứt ra được. Ban đầu họ còn trốn trong WC hoặc lên sân thượng hút trộm, nhưng sau lại hút thẳng trước mặt thầy cô không chút kiêng nể gì.
Hoàn cảnh có ảnh hưởng rất lớn tới một người. Ở nơi như vậy, nếu Ôn Tố không chuyển tới trường trung học phổ thông số 1, sớm muộn gì cô cũng hút thuốc.
Ôn Tố cầm điếu thuốc như có suy nghĩ. Đột nhiên bên tai vang lên tiếng ho khan nhẹ.
Ôn Tố ngẩng đầu. Lúc này cô mới phát hiện Khương Lâm Quyện rời đi từ lâu đã quay lại từ bao giờ. Cậu đứng cách đó không xa, dáng người to lớn như cây tùng vậy. Cậu cau mày nhìn Ôn Tố. Nói đúng hơn là cậu đang nhìn điếu thuốc trên tay Ôn Tố.
Ôn Tố giật bắn người, cô lập tức cảm thấy thứ trên tay quá bỏng tay, lập tức giấu ra phía sau, “Khương… Khương Lâm Quyện. Sao cậu lại quay lại?”
Khương Lâm Quyện đi tới, lấy một cái dây chun từ trong túi ra, “Đồ cậu rơi chỗ tôi.”
Ôn Tố làm như chưa có chuyện gì xảy ra, cô vươn cái tay không cầm điếu thuốc ra nhận lấy dây buộc tóc. Sau đó cảm ơn một cách vô cùng lịch sự, “Cảm ơn.”
Khương Lâm Quyện đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, chẳng có ý rời đi. Ôn Tố chớp mắt, nhìn cậu một cách khó hiểu, ý muốn đuổi Khương Lâm Quyện đi. Tiếc là Khương Lâm Quyện làm như không hiểu ý cô, duỗi tay lấy đồ trong tay còn lại của cô ra, “Cái này là gì?”
Ôn Tố nhìn Diêm Trạch đứng cạnh còn đang ngơ ngác, “Hỏi mày đấy, đây là gì?”
Diêm Trạch:???
Diêm Trạch lấy thứ đang ngậm trong miệng ra kẹp vào giữa ngón tay, “Chị, chị mà không biết thứ này á?”
Vì mùi khói thuốc mà Khương Lâm Quyện ho khan, “Cậu hút thuốc?”
“Tớ…”
Khương Lâm Quyện lấy điếu thuốc của Ôn Tố nhét vào trong túi mình, “Không cho phép.”
Hiếm khi Ôn Tố thấy người hiền lành như Khương Lâm Quyện ra lệnh cưỡng chế như này.
Đầu tiên Ôn Tố sửng sốt, sau đó cô cười, túm lấy góc áo của Khương Lâm Quyện, “Có phải cậu đang quan tâm tớ không?”
Khương Lâm Quyện ho khan một tiếng, cô gái lại nói, “Yên tâm, tớ sẽ không bị thằng nhóc hư này dạy hư đâu.”
“Ừ.”
Ôn Tố nhón chân tiến lên gần tai Khương Lâm Quyện, nhẹ giọng nói, “Cậu không thích thì tớ sẽ không hút, nếu không lúc hôn môi sẽ…”
Cô quay mặt đi, dường như có thể cảm nhận được độ ấm tỏa ra từ người Khương Lâm Quyện.
Chờ đến khi Khương Lâm Quyện rời đi, Diêm Trạch mới mở miệng, “Em không nhìn nhầm đó chứ? Thế mà cậu ta quản được chị hả?”
Cậu ta định nói cái gì, Ôn Tố liếc mắt nhìn cậu ta một cái, “Chồng quản chặt, không được à?”
Diêm Trạch: “…….”
Cậu còn định hút tiếp điếu thuốc trong tay, đột nhiên điếu thuốc bị Ôn Tố đoạt, sau đó cô dập điếu thuốc đi. Diêm Trạch nghe thấy chị đại vẫn luôn dẫn mình đi lêu lổng bên ngoài nói, “Làm gì đấy? Đừng dạy hư trẻ ngoan như chị.”
“……” Có lẽ phải định nghĩa lại từ đứa trẻ ngoan rồi.
Chờ khi Diêm Trạch nhận ra chàng trai vừa rồi hơi quen mắt, muốn hỏi thêm hai câu thì Ôn Tố đã xoay người đi vào. Diêm Trạch muốn đi theo hỏi một chút, nhưng chó trong nhà Ôn Tố lại xông ra. Nhìn dáng vẻ của nó rất dữ, cứ như nó có thể lao lên cắn người ngay vậy.
Diêm Trạch nuốt nước miếng, vừa lùi về sau vừa nói với chó, “Này, tao tới nhà mày nhiều lần thế rồi mà sao mày vẫn chưa nhớ nổi tao hả?”
Cửa phòng bên trên mở ra. Ôn Tố thò đầu, ôm vẻ mặt vui sướиɠ khi thấy người ta gặp họa, “Có lẽ chó nhà chị thấy mày chẳng giống người tốt nên địch ý của nó mới lớn như vậy đó!”
“……” Chị mới không phải người tốt, cả nhà chị không phải người tốt!
Buổi tối, sau khi về nhà, Khương Lâm Quyện không để ý tới đồ trong túi mình, cậu cởϊ áσ khoác ra như thường. Kiều Phức thấy áo Khương Lâm Quyện cần giặt nên mang đi giặt. Trước khi cho vào máy giặt, bà kiểm tra túi áo như thường lê.
Sau khi tay chạm phải môt đồ gì đó kỳ lạ, Kiều Phức ngẩn người…
Trong màn đêm dày đặc, Khương Lâm Quyện học tới tận khuya mà chẳng biết mẹ mình đã ngơ ngác tự hỏi suốt mấy tiếng rồi. Cửa phòng bị gõ, Kiều Phức mang sữa vào trong. Bà đứng sau Khương Lâm Quyện một lát, cứ muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Khương Lâm Quyện thấy mẹ muốn nói cái gì, môi mỏng mở ra, “Sao thế mẹ?”
“Mẹ muốn tâm sự với con.”
Kiều Phức không biết mở miệng như nào. Bà xoa tay, “Có phải gần đây áp lực học tập của con hơi lớn quá không?”
Khương Lâm Quyện dừng bút lại, cậu xoay người, khó hiểu nhìn mẹ mình.
“Nếu áp lực lớn, con có thể ra ngoài chơi như hôm nay. Mẹ biết ba có yêu cầu cao với con, có lẽ thỉnh thoảng con không muốn làm theo lời ông ấy. Nhưng con… Con đừng học người khác hút thuốc.”
“……”
Không khí yên lặng một giây. Khương Lâm Quyện nhớ tới điếu thuốc nay cậu tịch thu được mà quên chưa vứt đi liền hiểu mẹ cậu hiểu lầm cái gì. Trên mặt cậu không giấu nổi sự xấu hổ, nhưng cậu vẫn bình tĩnh, “Mẹ, con không hút thuốc.”
Kiều Phức không tin. Dù sao thì nếu con bà hút thuốc, chắc chắn cậu cũng sẽ không thừa nhận, “Con đừng chối…”
“Con không áp lực gì cả.” Nói rồi cậu mím môi, nói đúng ra thì cậu đã sớm quen với việc chịu áp lực như vậy, “Điếu thuốc kia là con thấy bạn con định hút nên tiện tay tịch thu.”
“Ra là vậy.” Kiều Phức vừa đáp lời vừa nghĩ thầm: Hẳn là thằng nhóc Thời Tây Sầm. Dù sao nghĩ tới nghĩ lui thì bạn của con bà cũng chỉ có mỗi thằng nhóc đó là nhìn không ngoan nhất thôi.
Kiều Phức không hỏi tiếp nữa. Vì nhìn qua Khương Lâm Quyện chẳng chột dạ chút nào. Hơn nữa đúng là cậu không phải người làm ra những chuyện như này. Kiều Phức biết mình hiểu lầm, bà cười nói, “Thế mẹ không làm phiền con học nữa. Học xong rồi ngủ sớm nhé!”
…
Với nhiều học sinh cấp ba thì khai giảng chính là việc đến vô cùng đột ngột. Trước khi trở lại trường một ngày, có người làm bài tập suốt đêm. Ôn Tố đã làm xong từ lâu, không chỉ vậy cô còn làm thêm cả bài tập khác nữa. Cô dựa vào giường nhắn tin cho Khương Lâm Quyện, “Có nhớ tớ không?”
Đầu kia không trả lời, cô nhắn tiếp, “Không trả lời là đồng ý đó nha!”
Khương Lâm Quyện: “……”
Lúc này cậu trả lời ngay lập tức, “Mai gặp.”
Ôn Tố cong môi. Như này rõ ràng là nhớ cô.
Khai giảng rất bận. Ôn Tố sắp xếp lại đồ trong ký túc xá xong thì đến lớp. Trong lớp, các bạn đang nói chuyện ồn ào, giống y như cảnh lúc cô mới tới trường này. Tất cả mọi người đều đắm mình trong việc của bản thân, không chép bài thì là đang nói chuyện. Chỉ có một mình Khương Lâm Quyện ngồi yên trên chỗ của mình.
Đột nhiên cậu ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhưng rất tập trung nhìn qua chỗ Ôn Tố. Cậu nhìn cô, cứ như chỉ có mình cô trên thế giới này vậy.
Ôn Tố bị ánh mắt dịu dàng đó của cậu bắt trúng. Cô phát hiện ngực mình như không nghe lời chủ nhân nó. Nửa ngày sau cô mới đi qua chỗ cậu.
“Lớp trưởng, hôm trước hỏi cậu có nhớ tớ không, cậu còn chưa trả lời tớ đâu!” Ôn Tố nói linh tinh hết câu này đến câu khác, “Tớ nhớ cậu đến nỗi cả đêm qua không ngủ được.”
Khương Lâm Quyện giương mắt, nhìn Ôn Tố. Rõ ràng cô đang tràn đầy năng lượng, “Thế à?”
“Đúng rồi đó!”
Ôn Tố bỏ cặp sách vào trong ngăn bàn, sau đó để ý thấy có một hộp sữa chua. Không cần hỏi cũng biết là Khương Lâm Quyện cố ý mang cho cô. Ôn Tố vặn nắp ra uống một ngụm. Ngọt thật đó!
Lúc Kỷ Phán Phán qua tìm Ôn Tố, cô nàng thấy bầu không khí giữa Ôn Tố và Khương Lâm Quyện hơi là lạ. Hình như nó mập mờ hơn trước nhiều. Cô trêu, “Hai cậu đang… Tiểu biệt thắng tân hôn đó hả?”
Ôn Tố tặng cho Kỷ Phán Phán một nút like, “Không hổ là bạn tốt nhất của tớ, trình độ văn hóa cao ngang ngửa tớ luôn!”
Khương Lâm Quyện mím môi. Hai tai cậu đỏ lên, tiếp tục đọc sách.
Sau khi học xong, Ôn Tố dẫn Khương Lâm Quyện đi xem chú mèo hoang ở trường đợt trước. Không biết sau đợt lạnh như này nó còn sống không nữa. Ôn Tố tìm quanh trường một vòng, cuối cùng cũng tìm được mèo ở chỗ thư viện. Chú mèo đó vẫn còn ổn, nhìn qua không làm sao hết.
Cô thấy trên cổ mèo có cái vòng treo tên, “Ra là mi có chủ nhân rồi.”
Khương Lâm Quyện đi theo Ôn Tố ngồi xổm xuống, giơ tay xoa đầu mèo con. Mèo con vốn sợ người lạ không tránh luôn mà ngoan ngoãn ngẩng đầu kêu “Meo meo” hai cái.
Không phải chứ? Chẳng lẽ đến mèo cũng cuồng mấy kẻ có gương mặt đẹp sao?
Ôn Tố nhỏ giọng móc mỉa, “Xem ra mèo cũng thích người đẹp.”
Khóe môi Khương Lâm Quyện cong lên, lực chú ý của cậu đặt trên chữ “cũng” của Ôn Tố, “Thế à?”
Ôn Tố như nhớ tới cái gì, “Đúng rồi, kỳ này tớ sẽ ở ngoài trường. Bà nội còn giúp tớ đăng ký một lớp học thêm rồi.”
Đầu ngón tay của thiếu niên hơi dừng lại, “Có chuyện gì hả?”
“À, là do nhà tớ thấy cứ làm phiền nhà cậu suốt cũng không hay. Với lại không phải bây giờ tớ cũng ngoan rồi sao? Cũng không cần thầy chủ nhiệm nhìn chằm chằm mỗi ngày nữa!” Nhìn qua Ôn Tố không để ý chuyện này lắm, trước đó do cô thuận miệng bảo với bà rằng Khương Lâm Quyện rất bận học nên bà mới sắp xếp như thế.
Tham gia lớp học thêm cũng là yêu cầu chính đáng. Không phải là nghi ngờ năng lực của Khương Lâm Quyện mà do Ôn Tố sợ bạn trai tương lai của mình mệt.
Thấy Khương Lâm Quyện mím môi không nói câu nào, dường như Ôn Tố nhận ra cảm xúc của cậu. Lúm đồng tiền trên má cô hiện ra, “Có phải cậu không nỡ xa tớ không?”
Yết hầu của Khương Lâm Quyện lên xuống, cả người cậu căng thẳng, “Không phải.”
“Thế hả? Tớ còn tưởng rằng cậu không vui do hai chúng ta bị tách nhau ra cơ đấy!”
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Quyện vùng dậy, nhưng chưa hoàn toàn vùng dậy.
Người nào đó muốn được học bù với vợ mình nhưng lại không nói.