Mùa Xuân Nở Rộ Trong Lòng

Chương 16

Ôn Tố về đến nhà, chó nhà cô nhanh chóng bước chân nhỏ vui sướиɠ chạy qua chỗ cô, nhiệt tình chạy vòng quanh Ôn Tố, chỉ hận không thể cong cái đuôi mình lên cao vυ't. Bà nội Ôn Tố mới đi hái rau về, thấy cô thì biểu cảm của bà không vui như vậy, “Về rồi đó à? Có phải ở trường cháu không ăn hẳn hoi không mà gầy đi thế kia?”

Ôn Tố cảm thấy mắt người lớn khá là kỳ lạ, chỉ dùng mắt thường thôi cũng biết được cô gầy đi. Phải biết trong thời gian này, cân nặng của cô không lên cũng chẳng xuống, chẳng hiểu bà nhìn chỗ nào mà bảo cô gầy đi.

Tuy ngoài miệng bà không nói nhớ Ôn Tố nhưng Ôn Tố vừa mới nghỉ trong phòng một lát, đã có mùi hương từ bên ngoài truyền vào. Ôn Tố không ngồi được, gấp gáp chạy vào trong bếp. Bà đang làm tôm hùm đất, gia vị bên trong hòa quyện lại với mùi hương của những con tôm màu đỏ tươi làm người ta ngứa ngáy tay chân.

Ôn Tố định bốc ăn thì tay cô bị hất qua một bên, “Cháu dẹp qua một bên đi!”

Tuy trong nhà chỉ có hai người nhưng bữa tối rất phong phú. Bà nội biết Ôn Tố thích ăn cá nên cố ý làm thịt kho tàu cho cô. Ngoài ra còn có món thịt xào ớt cay và đậu hũ ma bà* nữa. Sức ăn bình thường của Ôn Tố cũng không lớn lắm, nhưng vì lâu rồi chưa được ăn cơm nhà nên cô ăn một phát hết hai bát cơm.

*đậu hũ ma bà:

Ăn xong, cô đang định dọn bát đũa thì bà lại nói cô, “Cháu đừng phá rối, mau vào phòng làm bài tập đi.”

Ôn Tố hừ một cái.

Sau khi về phòng, cô nhìn qua chiếc điện thoại không có động tĩnh gì của mình. Thế mà thầy Khương nhỏ kia không gọi cô hả? Ôn Tố nằm bẹp xuống giường, suy nghĩ ba giây rồi nhận ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng. Hình như Khương Lâm Quyện không biết số điện thoại của cô!

… Trên đầu Ôn Tố có một hàng dấu ba chấm chạy qua.

Cô mở điện thoại ra, may là trước đó cô có kết bạn QQ với Khương Lâm Quyện. Cô tìm được nick của cậu qua nhóm lớp. Dường như Khương Lâm Quyện không lướt điện thoại bao giờ, tuy rằng cậu đồng ý kết bạn nhưng phần lớn thời gian nick cậu đều hiển thị là cậu offline. Ôn Tố nhắn cho cậu hai tin nhắn nhưng cậu không trả lời.

Con ngươi đen nhánh của Ôn Tố di chuyển, ý xấu trong lòng cô lại bắt đầu ngo ngoe nổi dậy. Cô lấy nick phụ QQ, sau đó bấm vào trang cá nhân của Khương Lâm Quyện gửi lời mời kết bạn cho cậu.

Nhưng đối phương vẫn không phản hồi. Ôn Tố mở nhóm chat của mấy người Kỷ Phán Phán, nhóm có tên là “Thanh xuân qua kẽ ngón tay”. Thời Tây Sầm và Kỷ Phán Phán đang đấu võ mồm với nhau trong đó. Hai người cứ như không nói một câu cà khịa đối phương là mình sẽ khó chịu vậy.

[Ôn Tố:.]

[Kỷ Phán Phán: Tố Tố online rồi. Mau xem ba mặt trời ở nick tớ nè!]

[Thời Tây Sầm: Ấu trĩ, tớ có cả vương miện luôn rồi!]

[Ôn Tố: Cứ như tớ đang xem trẻ mầm non đấu võ mồm với nhau vậy!]

Thế mà hôm sau Khương Lâm Quyện lại đồng ý lời mời kết bạn của Ôn Tố. Lúc ấy Ôn Tố đang bóc hạt dẻ mà Diêm Trạch hái ở chỗ giao lộ. Cô cẩn thận bóc vỏ, lấy thịt quả bên trong ra rồi đặt trong rổ.

Trên đường về nhà, Ôn Tố bóc hai hạt ra ăn, rất ngọt.

Cô mang về sau đó đặt dưới vòi nước rửa, tiếp đó để lên bàn chờ bà nội về rồi cùng ăn. Ôn Tố vào phòng, cầm điện thoại lên xem thì phát hiện Khương Lâm Quyện đã đồng ý lời mời kết bạn của mình.

Ảnh đại diện của cậu trông khá đơn giản, nhìn qua nó tối đen, nhưng phóng to ra thì thấy như có một ngôi sao trong đó. Tên của cậu cũng là một duỗi số khó hiểu. Nhìn dấu chấm hỏi trong khung chat, Ôn Tố nhịn khóe môi đang cong lên của mình, “Chào cậu.”

“Có chuyện gì không?”

Nghe giọng điệu như làm việc công này của Khương Lâm Quyện, cứ như Ôn Tố cô không nói chuyện gì quan trọng thì cậu sẽ hủy kết bạn luôn vậy. Ôn Tố nằm lên giường, gõ chữ, “Cậu bạn có yêu qua mạng không? Tớ cao 1m68 rất đáng yêu, sẽ cho cậu bờ vai để dựa vào, còn biết trộm đồ ăn của người khác để nuôi cậu!”

Khương Lâm Quyện: “……”

Ôn Tố thấy đối phương không trả lời thì thử gửi thêm tin nhắn nữa. Lúc này cô mới phát hiện, mình không còn là bạn của đối phương nữa…

Sao lại có người đầu gỗ như này được nhỉ?

Cô thoát khỏi nick phụ, nhắn tin cho Khương Lâm Quyện, “Cậu không yêu qua mạng thật hả? Tớ chụp ảnh cho cậu xem nha!”

Khương Lâm Quyện cau mày, còn tưởng mình đang bị quấy rối. Đang nghĩ sao người này âm hồn không tan như vậy, nhìn kỹ thì phát hiện đây là Ôn Tố… Dường như mọi chuyện cũng trở nên hợp lý.

Khương Lâm Quyện không thèm để ý tới chủ đề nhàm chán đó, “Làm xong bài tập chưa?”

“Chưa. Còn đang chờ cậu tới giục đó!”

Rõ ràng nó chỉ là dòng chữ thôi nhưng trước mặt Khương Lâm Quyện lại hiện ra dáng vẻ nghịch ngợm của Ôn Tố cùng giọng điệu ngọt ngào mang theo chút làm nũng của cô nữa. Cậu nhìn mấy chữ trên máy tính, một lúc lâu sau vẫn chưa trả lời. Đến tận khi Ôn Tố nhắn một dấu chấm hỏi qua, cậu mới dùng đầu ngón tay nóng bừng của mình gõ chữ, “Có gì không hiểu thì có thể hỏi tôi bất cứ lúc nào.”

“Nhưng mà tớ thấy làm thế khó hiểu lắm. Cậu gọi điện thoại qua dạy tớ đi!”

Khương Lâm Quyện đi tắm trước. Lúc về, tóc cậu ướt, cậu vừa lau tóc vừa dựa vào thành giường gọi điện thoại cho Ôn Tố. Dường như cậu không cảm thấy cô phiền, câu nào cô hỏi cậu cũng trả lời vô cùng kiên nhẫn. Giọng nói trầm thấp của thiếu niên truyền qua như mang theo dòng điện, cũng như lông chim nhẹ nhàng chạm vào da Ôn Tố.

Ôn Tố thấy lòng mình rối tinh rối mù hết cả lên. Cô vừa làm bài vừa ngồi lên giường.

Đột nhiên giọng nói đầu kia dừng lại. Ôn Tố nghe thấy giọng của cô Kiều, “Con đang làm gì thế?”

“Ôn Tố đang có vài bài không biết làm, con đang chỉ cậu ấy.” Khương Lâm Quyện bình tĩnh trả lời.

“Thế à? Mẹ còn tưởng con đang yêu qua mạng đó!”

Ôn Tố phì cười một cái. Cô không nhịn được đùa cậu, “Anh trai không muốn yêu qua mạng thật hả? Em có thể chào buổi sáng, chào buổi trưa, chào buổi tối, moah moah anh mỗi ngày đó!”

“……” Cổ Khương Lâm Quyện đỏ hết cả lên, nhưng giọng cậu vẫn lạnh lùng như cũ, “Đừng nghịch.”

“Ồ…”

Bên tai truyền đến tiếng cười đáng yêu của cô gái, nó như móng vuốt của mèo nhẹ nhàng gãi vào tim Khương Lâm Quyện.

Bảy ngày không dài cũng chẳng ngắn, còn chưa ra ngoài chơi được hai buổi đã phải về trường. Sắp đến tháng 10, trời ngày càng lạnh, không lâu nữa là đến đại hội thể thao mùa thu. Thời Tây Sầm cầm danh sách đăng ký, mặt ủ mày chau nằm dài ra bàn, “Sao vẫn thiếu mấy người vậy?”

Cậu đưa mắt nhìn qua Kỷ Phán Phán, đột nhiên xốc lại tinh thần, chạy qua túm đuôi ngựa của cô nàng, “Cậu có muốn báo phần thi nâng tạ không?”

Kỷ Phán Phán: “?”

Cô nàng cạn lời, trên mặt như viết mấy chữ “Cậu thấy tớ nâng nổi thứ đó à?”. Cô mắng, “Cậu như quả tạ ý!”

Nếu không chọn được người này thì phải chọn người khác. Thời Tây Sầm mang âm mưu dời sang Ôn Tố phía sau Kỷ Phán Phán, “Chị Tố, em thấy chị rất hợp với nâng tạ. Nếu không nhảy cao cũng được nha!”

Ôn Tố không trả lời. Rõ ràng cô đã chìm vào trong giấc ngủ.

Thời Tây Sầm chẳng biết trời đất là gì chọc chọc sau lưng Ôn Tố, dựng cô dậy từ trong giấc ngủ. Ôn Tố bị chọc dậy, đang ngủ ngon thì bị đánh thức. Cô đứng dậy, lạnh lùng nhìn Thời Tây Sầm, cả người chìm trong hơi thở u ám, “Chuyện gì?”

Thời Tây Sầm nuốt nước miếng, lập tức thay đổi sắc mặt, “Không có chuyện gì, không có chuyện gì, mời quý cô ngủ tiếp.”

Kỷ Phán Phán cười điên, “Cậu lật mặt nhanh gớm!”

Hai người bắt đầu đùa nhau.

Khương Lâm Quyện nghiêm túc đọc sách, ánh mắt nhìn thoáng qua cô gái đang ngủ. Cô để áo khoác đồng phục lên bàn sau đó đè lên nó. Đầu ngón tay cậu hơi dừng một chút. Sợ Ôn Tố lạnh nên cậu lấy áo khoác đồng phục của mình khoác lên người cô.

Vào học. Ôn Tố mơ màng tỉnh lại, áo khoác đồng phục trên người rơi xuống dưới đất. Cô cầm lên nhìn, bên trên có tên Khương Lâm Quyện. Khóe môi cô cong cong, đang định đưa áo qua, Khương Lâm Quyện đã đoán được cô sẽ nói gì.

Cậu ho khan một cái, giơ tay nhận đồng phục, “Để đây đi.”

Ánh mắt Ôn Tố đầy ý cười, “Cậu sợ tớ bị cảm lạnh à?”

“Chỉ là quan tâm bạn bè bình thường thôi.”

“Ồ.” Hai tay Ôn Tố đan vào nhau, giọng điệu hơi quái gở, “Lớp trưởng cũng có lòng thương người sâu sắc thật đó!”

Không biết có phải Khương Lâm Quyện chột dạ hay không mà cậu không nói gì.

Do đại hội thể thao diễn ra nên các bạn học sinh không phải học. Tất cả mọi người đều tích cực, nhiệt tình tập trung ở sân sau, người thì làm công việc hậu cần, người thì đọc loa, ai cũng vui vẻ bận rộn làm việc. Ôn Tố định trốn tiết nhưng Kỷ Phán Phán làm công việc đọc loa nên kéo cô qua giúp.

Cô ngồi, không biết ai đưa một cái áo khoác đồng phục màu đen qua. Ôn Tố nhíu mày, để đồng phục lên bàn.

Lúc này không ít bạn đã đi cổ vũ cho các bạn khác, không có mấy người ở trong lớp. Cũng không biết Khương Lâm Quyện đi làm gì rồi. Lúc trở về lấy áo khoác, đột nhiên Thẩm Nhu hoảng hốt thốt lên, “Tớ mất tờ số báo danh rồi. Có ai thấy tờ số báo danh của tớ không?”

Lúc này Ôn Tố đang đeo tai nghe nghe nhạc, cô chẳng chú ý xem có chuyện gì đang xảy ra. Không biết ai túm cô một cái. Ôn Tố xoay người, bỏ tai nghe xuống. Nhìn qua Thẩm Nhu rất nhát gan, lúc nói chuyện cũng đè thấp giọng mình xuống, “Chuyện lần trước là tớ sai. Nhưng tớ sắp phải đi thi rồi. Cậu có thể trả tờ số báo danh cho tớ được không?”

Ôn Tố: “?”

Cô thấy mình như người đang đứng ngoan, tự dưng có một cái tội to đùng úp xuống đầu, “Tờ số báo danh của cậu thì liên quan gì đến tôi?”

“Nhưng vừa rồi có bạn bảo cậu cầm áo khoác của tớ. Thật sự chuyện lần trước tớ không có ý, hơn nữa cái này còn liên quan đến lớp, cậu…” Thẩm Nhu nói rồi đỏ hết cả mắt.

Có tờ số báo danh mới đi thi được. Nếu Thẩm Nhu không thấy tờ số báo danh đó thì không đủ tiêu chuẩn để dự thi.

Nhìn dáng vẻ này, ai cũng cảm thấy Ôn Tố bắt nạt Thẩm Nhu. Dù sao lần trước Ôn Tố cũng làm trò trước cả lớp, bảo Thẩm Nhu cẩn thận với mình. Theo tính của Ôn Tố, không có chuyện cô không trả thù.

Không biết ai đi lên khuyên bảo, “Nói như nào thì nói, cứ để cậu ấy thi trước đi.”

Ôn Tố cạn lời. Vài giây sau cô mới nói tiếp, “Đầu mấy người bị cửa kẹp à? Cậu ta mất số báo danh thì là tôi lấy hả? Thế nhỡ mai tan học, cậu ta gặp chuyện gì không may, có phải mấy người cũng định chụp lên đầu tôi luôn không?”

Thẩm Nhu đỏ mắt, “Tớ biết sai rồi mà…”

Đây là muốn chụp cái tội này lên đầu Ôn Tố. Ôn Tố cười, “Được rồi, tôi là người lấy tờ số báo danh của cậu đấy, hôm nay tôi không đưa cậu đâu, cậu tức giận chưa?”

“Cậu…”

“Người như cậu không gặp bài học nhớ đời thì không ngoan được!”

Đúng lúc này, Khương Lâm Quyện vào lớp lấy nước. Cậu không biết có chuyện gì vừa xảy ra, chỉ nghe thấy Ôn Tố nhận tội. Khương Lâm Quyện cau mày lại, lúc Ôn Tố định làm gì đó thì ngăn cô lại, “Ôn Tố, đừng làm vậy.”

Cậu nhìn qua phía Thẩm Nhu, mặt lạnh tanh, “Tờ số báo danh hả? Có thể là tôi bất cẩn đánh rơi. Cậu đừng cuống, để tôi tìm giúp cậu.”

Mấy bạn nam tìm tờ số báo danh khắp nơi. Ôn Tố túm Khương Lâm Quyện, “Sao cậu lại nói vậy? Cậu cũng nghĩ tớ cố ý trả thù Thẩm Nhu?”

Khương Lâm Quyện mím môi lại, mặt cậu hơi do dự. Ôn Tố lập tức hiểu lầm suy nghĩ của cậu.

Đột nhiên cô phát hiện, hóa ra cô không để ý tới ánh mắt của bất cứ ai về mình, chỉ trừ Khương Lâm Quyện.

Vào cái lúc cậu đứng cạnh mấy người kia, nghĩ cô là người làm chuyện như vậy, trái tim cô như bị cái gì đó bóp mạnh vào. Cũng đúng thôi, quan hệ giữa hai người cũng chưa tốt đến mức cậu sẽ đứng về phía cô vô điều kiện.

Nhưng cô vẫn luôn cảm thấy Khương Lâm Quyện không giống vậy…

Ôn Tố vẫn còn vừa bình thản sắp không trụ nổi nữa. Đầu ngón tay mềm mại của cô nắm chặt vào lòng bàn tay. Cô hít một cái thật sâu, cố gắng làm bản thân đứng yên tại chỗ.

Ý định của Khương Lâm Quyện là bảo vệ Ôn Tố, nhưng nghe cô nói vậy, cậu lập tức cảm thấy hành động của mình không được ổn cho lắm. Môi cậu mở ra, vội nói, “Ôn Tố, tôi tin cậu.”

Giọng cậu nhẹ đi, như là giải thích.

Ôn Tố tránh tay cậu ra, “Tớ còn có việc bận.”

Một lát sau, ở phía sau có người nói, “Thẩm Nhu, tờ số báo danh của cậu rơi ở chỗ cầu thang, mau đi thi đi!”

Thẩm Nhu sửng sốt, vì thế không phải…

Tất cả mọi người đều sững sờ. Rơi ở đó thì chắc chắn không phải là Ôn Tố ném rồi. Nếu giấu thì cô cũng chỉ giấu được ở chỗ gần cô thôi. Hóa ra bọn họ đều đã đổ oan cho Ôn Tố. Khi nghe được lời đồn về quá khứ của Ôn Tố, tất cả bọn họ đều gắn mác học sinh hư vào người cô. Từ đó cứ hễ xảy ra chuyện gì, bọn họ đều cảm thấy cô là người làm như là lẽ đương nhiên.

Đầu ngón tay Khương Lâm Quyện lạnh buốt. Trước mắt cậu như thoáng qua ánh mắt đau lòng của Ôn Tố.

Thiếu niên chạy nhanh xuống dưới cầu thang, dáng vẻ rất sốt ruột. Thời Tây Sầm thấy cậu đến sân thể dục, không biết cậu xuống đây tìm gì, duỗi tay kéo cậu lại, “Cậu làm gì đấy?”

Khương Lâm Quyện nhìn bốn phía, không biết nên mở lời thế nào, hỏi, “Cậu biết… Nhận sai với con gái như nào không?”

Con gái à… Thời Tây Sầm không nhịn cười nổi, “Con gái gì mà con gái, cậu nói thẳng là Ôn Tố là được rồi còn gì?”

Thời Tây Sầm biết Khương Lâm Quyện nhiều năm vậy rồi, người mà Khương Lâm Quyện để ý và nhắc đến, không là Ôn Tố thì còn ai vào đây nữa?

Thời Tây Sầm vỗ vỗ bả vai Khương Lâm Quyện, Thời Tây Sầm rất am hiểu về chuyện này, “Người yêu cãi nhau thôi mà, giải quyết dễ lắm. Cậu xin lỗi cậu ấy…”

Thời Tây Sầm đè thấp giọng xuống, giọng điệu mập mờ, “Sau đó bất chấp mọi thứ hôn một cái. Tin tớ đi, chắc chắn cậu ấy sẽ không giận nữa.”

Tác giả có lời muốn nói:

Cho tôi hôn

Lúc này anh Quyện chưa quá hiểu rõ về Tố Tố. Cũng qua lần này mà cậu ấy cũng hiểu rõ về Tố Tố hơn, về sau thì đứng về phía cô vô điều kiện!