Ba cậu mất
Tối đó, gió thật to, sấm chớp đùng đùng, vậy mà chẳng có lấy một hạt mưa, đường bẩn chẳng được gột rửa, lòng nặng trĩu, nước mắt lại không rơi...
.
.
.
Đám tang của ba, Phó Dịch Ninh không nhớ bản thân đã trải qua như nào, tuy ông từng làm nhiều chuyện khốn nạn, nhưng cũng không phải chưa từng lo nghĩ cho cậu.
Phong Vận sót xa nhìn đôi mắt trống rỗng của Phó Dịch Ninh, mấy hôm nay cậu không nói không cười, lúc nào cũng thẫn thẫn thờ thờ, Phong Vận ôm cậu vào lòng, hôn nhẹ lên trán Phó Dịch Ninh, đưa bàn tay áp vào l*иg ngực cậu.
"Có phải chỗ này rất khó chịu không? Khó chịu thì nói với anh, được không?".
Người Phó Dịch Ninh run rẩy một hồi, tiếng sụt sịt the thé phát ra, Phong Vận bao chọn Phó Dịch Ninh vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về.
Phó Dịch Ninh chỉ kịp cảm thấy sống mũi cay xè, nước mắt đã không ngừng tuôn rơi: "Phong Vận...em..em không còn ba nữa rồi"
"Em còn anh, sau này còn có con, để chúng ta thay ba em làm gia đình của em nhé".
Là câu nói đó, đã làm cậu chờ đợi suốt một năm.
Nhưng thứ cậu chờ đợi...
Lại chỉ vì một câu nói của vị bác sĩ kia mà vụt tắt.
"Cơ thể cậu thật sự rất yếu, khả năng mang thai thấp, mà nếu có, thì cũng không đảm bảo cả hai ba con đều bảo toàn được tính mạng".
Phó Dịch Ninh run rẩy, lại nhìn lên ánh mắt Phong Vận, ánh mắt đó, là sao vậy? Cậu không hiểu, không thể nhìn ra, thật khó chịu, khó chịu chết đi được.
Cũng là kể từ ngày hôm đó, Phong Vận nói cậu bỏ hết mấy công việc làm thêm, giữ lại việc cố định trong quán nước, ngày làm 6 tiếng, sau đó về nhà dọn dẹp cơm nước đợi hắn về nhưng Phong Vận hôm nào cũng đi làm từ sớm, về lại thực muộn, cậu bị hắn ghét bỏ rồi sao? Có lẽ là thật vậy, nhưng sao có thể trách hắn được chứ, trong khi ngay cả cậu cũng ghét chính bản thân mình.
________
10h tối Phong Vận về tới nhà, hắn vào bếp mở l*иg bàn, là món mà hắn thích, cũng là món tủ của Phó Dịch Ninh, Phó Dịch Ninh chưa bao giờ chờ cơm hắn, Phong Vận sớm đã quen nhưng trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy cô đơn, hắn rất nhanh đã ăn xong, còn dọn dẹp một phen, tắm rửa sau đó mới lên giường ngủ.
Chiếc giường không lớn, Phó Dịch Ninh cuộn mình trong góc, có cảm giác muốn rớt xuống đất, Phong Vận nhanh nhẹn cởi ra chân robot, có chút khó khăn nhấc đôi chân bất lực lên giường, điều chỉnh đến tư thế thoải mái, xong lại nhẹ nhàng kéo Phó Dịch Ninh vào l*иg ngực mình, ôm trọn cậu vào lòng.
Phó Dịch Ninh bất chợt bị một lực đạo quấn lấy, quen thuộc lại có phần xa lạ, Phong Vận biết cậu tỉnh, không nói gì, chỉ mò mẫm muốn tìm đôi tay gầy gò kia, đem hơi ấm truyền lại cho cậu.
Cảm giác an toàn và ấm áp này khiến Phó Dịch Ninh cảm thấy mình không cô đơn, cậu có một gia đình nhỏ, ít nhât là bỏ qua vấn đề về đứa nhỏ, thì hiện giờ cậu cũng thật sự cảm thấy hạnh phúc.
Nhưng...
Chiều tối hôm sau Phó Dịch Ninh bắt gặp Phong Vận cùng nam nhân nọ vui vẻ nói cười, cậu ngây ngốc đứng nhìn cho đến khi bóng dáng hai người khuất xa.
Phó dịch Ninh để đồ ăn trong cốp xe, chiếc xe máy cũ được gìn giữ cẩn thận nhanh chóng lăn bánh, ánh mắt cậu dần mờ mịt, hoàn toàn không nhìn ra phương hướng, những suy nghĩ hỗn độn liên tục ập đến, che kín đường đi, Phong Vận không cần cậu nữa, cậu không còn ai hết, gia đình gì chứ, cuối cùng cũng chỉ có mình cậu ảo tưởng, Phó Dịch Ninh thật sự rất mệt mỏi...cậu muốn chết.
Chiều hôm đó, trên đường quốc lộ có một nạn nhân chết do tai nạn giao thông vì vượt đền đỏ sau đó va chạm với một chiếc côngtenơ cỡ lớn, nghi ngờ nạn nhân do say rượu hoặc tâm lý bất ổn nên có hành vi đặc biệt kì lạ khi tham gia giao thông, hiện cảnh sát đã vào cuộc điều tra.
Nạn nhân nằm bên chiếc xe máy cũ đã hư hỏng nặng do va đập, mũ bảo hiểm vỡ vụn, cơ thể máu thịt lẫn lộn, phần đầu trấn thương không thể cứu chữa.
Cho đến khi Phong Vận biết tin, xác của Phó Dịch Ninh đã được đưa về nhà để mai táng, trên đường chỉ còn vết máu đỏ thẫm chưa khô, người dân bu lại thật đông, rõ ràng rất ồn ào, hắn lại chẳng nghe thấy gì.
Có lẽ đây không phải sự thật.
Một giấc mơ chăng?.
Vợ hắn...còn đang đợi hắn về nhà ăn cơm, hắn tha thứ cho Phó Dịch Ninh rồi, đã tha thứ từ rất lâu rồi, hắn yêu Ninh Ninh, yêu từ lần đầu gặp...
.
.
.
Phong Vận tỉnh dậy sau giấc ngủ sâu, một giấc mơ dài, và đáng sợ, hắn mơ thấy trong đám tang, Bạch Thuần Nhã quỳ xuống trước mộ Phó Dịch Ninh dập đầu ba cái, sau đó lại quay sang Phong Vận, xin lỗi hắn, cậu ta nói năm đó là cậu ta đùa quá trớn, lỡ tay đẩy Phong Vận xuống đường, mà Phó Dịch Ninh vì muốn đỡ lấy hắn mà đưa tay ra.
Cậu ta còn nói, Ninh Ninh của hắn yêu cậu ta, yêu từ những năm đầu của cấp 2, là Dịch Ninh không muốn để cậu ta chịu khổ, nên mới nhận tội thay, chỉ là ai cũng không lường trước, mọi chuyện lại đi đến bước đường này, Bạch Thuần Nhã không thi vào đại học A, cậu ta để lại tội lỗi mà đáng nhẽ bản thân cậu ta phải gánh chịu cùng tình cảm với Phó Dịch Ninh lại, một mình bay sang nước ngoài học tập, sau đó kết hôn, sau đó sinh con.
Mồ hôi lạnh làm ướt lưng áo, Phong Vận vội vàng bật người dậy, lại nghe thấy tiếng xào nấu trong bếp, hắn an tâm phần nào, quay người lại đeo lên chân giả, bước nhanh về phía cửa bếp
Phong Vận vô thức gọi: "Ninh Ninh".
Căn nhà cũ không cách âm, càng lại gần tiếng xì xèo càng lớn, Phong Vận đẩy cửa, nhưng rõ ràng bóng dáng trong phòng không phải người hắn tìm kiếm.
"Mẹ, Ninh Ninh đâu? Ninh Ninh của con đâu rồi? Sao mẹ lại ở đây?".
Sống mũi cay xè, Mẹ Phong ánh mắt chua sót nhìn Phong Vận, bà không nói gì, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, không phải không muốn nói, chỉ là chữ trong cổ học cứ nghẹn lại, không thể nói thành lời.
"Mẹ đừng dọa tôi, giờ này có lẽ Ninh Ninh đi làm rồi, tôi đi tìm em ấy", Phong Vận muốn ra ngoài, mặc kệ bản thân quần áo xộc xệch.
"Dịch Ninh thằng bé" bà bất ngờ lên tiếng, giọng nói khản đặc vang vọng "Thằng bé đã không còn trên đời này nữa rồi".
Trong giây phút đó, tất cả viễn tưởng của Phong Vận đều tan biến, đó không phải giấc mơ, mà là sự thật hắn phải gánh chịu, Dịch Ninh đang trả thù hắn sao, vì sao không dùng cách khác chứ, có thể đánh hắn, đòi ly hôn cũng được, hắn thà rằng nhìn cậu bên cạnh người khác...
Phong Vận ngồi cạnh tủ giày khóc rống lên, hắn ôm lấy đôi giày đã nát của Phó Dịch Ninh vào lòng, không kìm được mà khóc như một đứa trẻ.
"Ninh Ninh, cho phép anh đi với em nhé, anh không chịu được, thật sự không chịu nổi nữa rồi, anh xin lỗi, để kiếp sau anh bù đắp cho em nhé, làm một con vật nuôi cũng được, một cái cây, hay đồ vật gì đó, chỉ cần được ở cạnh em".
__end__