Quà Tặng Cột Sống

Quyển 1 - Chương 3: Thanh xuân của tôi là cậu

Phó Dịch Ninh về tới nhà thấy đèn điện vẫn bật, trong lòng có chút ấm áp, không lẽ Phong Vận chờ cậu về.

"Phó Dịch Ninh, con vào đây".

"Mẹ! Sao mẹ lại ở đây?".

Lâm Hoài Diễm hổ thẹn, mắt bà còn hơi đỏ, Phó Dịch Ninh lo lắng hỏi han.

"Mẹ xin lỗi, Dịch Ninh, con không cần chịu trách nhiệm với Phong Vận nữa, bây giờ con muốn ly hôn cũng được, gia đình ta sẽ không trách con".

Phó Dịch Ninh bất ngờ, Phong Vận năm nay hai bảy tuổi, chính bởi vì đôi chân tàn tật, hắn tự ti, không muốn tiếp xúc với ai, dần thu mình trong phòng, rất ít ra ngoài, vậy nên vẫn luôn không tìm được đối tượng, ba Phó vì thế mà yêu cầu Phó Dịch Ninh kết hôn với Phong Vận.

Ba cậu là tên nát rượu, còn nghèo kiếp xác, khi xưa bởi vì cái nghèo mà mẹ cậu bỏ đi theo tên đàn ông khác, ba cậu cả ngày rượu chè, cờ bạc, có bao nhiêu tiền liền đút cho xã hội, để cậu một miếng thịt cũng không có ăn, cậu hận, nhưng Phó Dịch Ninh lại chỉ còn chỗ dựa duy nhất là ông ta.

"Không đâu, con không muốn ly hôn, mẹ không cần lo cho con" Phó Dịch Ninh nắm lấy tay bà, ánh mắt kiên định.

"Đều tại mẹ, tại mẹ không biết dạy con, để nó làm sằng làm bậy".

Phó Dịch Ninh ngó vào phòng ngủ, chiến trường bày ra trước mắt, cậu thất vọng, hơn nữa còn tức giận, vốn tưởng mối quan hệ của hai người khá hơn, vốn tự phụ rằng Phong Vận sẽ vì mình mà không quan hệ thêm ai nữa.

Lâm Hoài Diễm nhìn biến hóa trong mắt Phó Dịch Ninh, bà càng thương đứa trẻ này.

"Mẹ đến từ khi nào?" Phó Dịch Ninh chuyển đề tài.

"Đúng rồi, sao con đi làm về muộn như vậy, đã mười hai giờ rồi, bình thường cũng thế sao?".

"Không phải, hôm nay đông khách, một mình bà chủ không làm nổi nên con ở lại tăng ca, bình thường chín giờ con về rồi" Phó Dịch Ninh gãi gãi đầu, cậu thích cảm giác này, cảm giác được "mẹ" lo lắng.

Gia đình hai bên đều không mấy khá giả, ba mẹ Phong Vận mở quán tạp hóa, ba Phó Dịch Ninh cũng chỉ là công nhân công trường, lương lậu được bao nhiêu tiêu hết bấy nhiêu, cũng may ông ta là người nhát gan, không dám đυ.ng đến vay nặng lãi, bài bạc cũng biết chừng mực, chỉ là rượu chè vẫn chẳng thể bỏ.

Cao trung năm nhất, sau khi Phong Vận gãy chân, sớm nào Phó Dịch Ninh cũng mang cơm đến nhà hắn, sau đó giúp hắn vệ sinh cá nhân mới đi tới trường.

Cuối năm kiểm tra ngày càng nhiều, Phó Dịch Ninh đi lại không tiện, gia đình hai bên liền góp tiền mua lại căn nhà nhỏ gần trường cho hai người, vốn bạn đầu Phong Vận là người đề nghị, vì chất lượng học tập của Phó Dịch Ninh, ba mẹ Phong đành phải đồng í.

Phó Dịch Ninh cảm kích Phong Vận, sau đó cậu liền biết mình cảm kích sai rồi, ở chung, việc chăm sóc Phong Vận tất cả đều giao cho Phó Dịch Ninh, không có thời gian học tập, điểm số cậu tụt giảm, rất nhiều cuộc thi lớn nhỏ đều không thể tham gia, nhìn thấy ánh mắt thất vọng của giáo viên, Phó Dịch Ninh hôm đó trốn trong nhà vệ sinh khóc, đó là lần đầu cậu bất lực với bản thân như vậy. Phó Dịch Ninh chán ghét việc phải chăm sóc Phong Vận, cậu sau đó ngày càng ít cười, không muốn về nhà, không muốn gặp Phong Vận, chỉ là dù không muốn, Phó Dịch Ninh vẫn luôn rất đúng giờ về.

Năm ba cao trung, Phó Dịch Ninh quyết tập trung học tập, cậu muốn thi vào Đại học A.

Bị Phó Dịch Ninh bỏ bê, Phong Vận tức giận với cậu, những việc thường ngày vào tay hắn đều trở nên khó khăn hơn bao giờ hết, Phong Vận càng thêm hận Phó Dịch Ninh, hắn tìm trai bao trên mạng, đem cửa phòng cũng không cho Phó Dịch Ninh mở, mỗi lần như vậy cậu sẽ đeo tai nghe sau đó thức đến sáng học bài.

Phó Dịch Ninh đỗ rồi, không những đỗ mà còn nhận được học bổng, cậu vui sướиɠ đi khoe với ba.

"Không học nữa, tao không có tiền cho mày học đại học".

"Con được học bổng mà, tiền ăn ở cũng không phải chi, cùng lắm thì con vừa học vừa đi làm thêm, ba à..".

"Tao nói không đi đâu hết!!"

.

.

.

Mười chín tuổi, Phó Dịch Ninh làm NPC thú bông trong công viên giải trí, sau đó làm shipper, cuối cùng tìm được việc cố định trong quán cà phê, thời gian làm việc từ năm rưỡi đến chín giờ sáng, Phong Vận kiếm tiền trên máy tính cũng được một khoản.

Còn đi học tiền đều là gia đình Phong Vận chu cấp, Phong Vận hai mươi tuổi mới nói bản thân đã có thu nhập hàng tháng, cùng với tiền làm thêm của Phó Dịch Ninh cũng đủ để hai người sống, nhất quyết không nhận tiền từ bọn họ.

Phong Vận nói như vậy, nhưng chưa từng đưa cho cậu một đồng nào, Phó Dịch Ninh biết hắn cố ý làm khó mình, cậu không tiện nói với gia đình, chỉ đành nhịn đắng kiếm thêm công việc.

Thời gian xóa đi tất cả, thói quen hình thành, Phó Dịch Ninh liền cảm thấy làm ba việc một ngày đều rất bình thường, lúc chăm sóc Phong Vận cũng thành thục hơn nhiều.

Chủ quán dễ tính, đồng nghiệp vui vẻ, đôi khi có công việc phải tiếp xúc với trẻ em, tâm tình Phó Dịch Ninh phần nào được an ủi, cũng không còn lầm lũi một mình như trước.