Chương 1: Về nhà
Sau giờ ngọ không có gió, ánh mặt trời chói chang không kiêng nể gì nướng mọi thứ xung quanh.
Trên sân ga yên tĩnh, một đoàn tàu cao tốc chậm rãi dừng lại, mấy phút sau lại nhanh chóng rời đi.
Nhà ga xa xôi cách xa thành phố nhộn nhịp này chỉ đón một vài vị khách.
Hạ Vân mới từ trong xe mát rượi ra ngoài, suýt nữa bị hơi nóng ập tới làm cho choáng ngợp, vội vàng nhìn đứa bé đang ôm trong lòng mình, sau khi xác định cậu nhóc vẫn đang ngủ ngon lành, cô mới kéo vali đi về phía cửa ra.
Đi chưa được mười phút cô chảy mồ hôi đầm đìa, cảm giác như toàn thân bị ném vào lò luyện kim của Thái Thượng Lão Quân.
Khi ra khỏi nhà ga đi tới chỗ một chiếc xe Didi, tài xế nhận đơn đang ngồi xổm dưới bóng cây ăn kem, cười nói thật trùng hợp, ăn xong cây kem này ông ta chuẩn bị về nhà ngủ trưa, không ngờ lại nhận được một đơn nữa.
Người lái xe rất nhiệt tình, giúp Hạ Vân đặt hành lý vào cốp sau.
Xe lái khỏi nhà ga, đi trên con đường tới một trấn nhỏ.
Hạ Vân nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ xe dần trở nên quen thuộc, khăn tay vốn dùng để lau mồ hôi lặng lẽ lau khóe mắt, lau đi một giọt lệ còn chưa thành hình.
“Nơi này xây nhà cao tầng từ lúc nào thế, hóa ra là công viên nhỏ.” Hạ Vân cảm khái với tòa nhà cao tầng nào đó bên ngoài cửa sổ.
Tài xế cười nói: “Xây đã hai năm, năm nay vừa mới xây xong, là một tòa nhà mang tính bước ngoặt ở thị trấn Tê Vân.”
Hạ Vân nhìn nhà cao tầng kia, ánh nắng chiếu vào bức tường thủy tinh phản chiếu vào mắt cô, khiến đôi mắt cô chua xót.
Hóa ra cô đã hơn bốn năm không về nhà.
Khi rời nhà cô chỉ là cô gái mới tốt nghiệp cấp 3, hiện giờ trở về cô đã là mẹ của một đứa bé, tuy chỉ mới 22 tuổi.
Mười phút sau xe đỗ trước cửa một cửa hàng sửa xe ô tô, lái xe vẫn nhiệt tình xách hành lý ra giúp cô, động tác đẩy cửa xe của Hạ Vân đã có chút chần chừ.
Lúc này, cuối cùng cô cũng cảm nhận được hàm nghĩa của từ “cận hương tình khϊếp*”.
* nghĩa là càng về gần đến quê thì trong lòng càng hồi hộp.
Trên cây đại thụ ở bên đường, từng đợt tiếng ve kêu ầm ĩ truyền tới, kêu đến người ta thấp thỏm sốt ruột.
Hạ Vân ôm cục cưng trong lòng, kéo hành lý, đi tới trước cửa chính của cửa hàng sửa chữa ô tô.
Trong cửa hàng, một người đàn ông mặc quần lao động bẩn thỉu dơ dáy, có một đôi chân dài đang chui dưới gầm xe làm việc.
Nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, hắn ló đầu ra nhìn, trên gương mặt tuấn tú với đường nét rắn rỏi vẽ loạn mấy vết dầu mỡ, trong miệng còn ngậm một điếu thuốc đang cháy dở.
Khi nhìn thấy Hạ Vân ở cửa, rõ ràng là cơ thể người đàn ông cứng đờ một lát, trong đôi mắt thâm thúy có thêm một chút kinh ngạc.
Hắn ngây ngốc một lát thì trượt ra khỏi gầm xe, đứng dậy.