Những đóa hoa thật thay cho một bông hoa giả chưa từng xuất hiện
Hồng trắng - Khởi đầu ****
Ở cái tuổi đôi mươi thơ mộng, anh từng yêu một cô gái. Cô nàng có mái tóc đen, dài, thắt thành bím. Đôi mắt cô tròn, khi cười lại như vầng trăng khuyết, con ngươi xanh xanh như bầu trời mấy ngày không mây, mang theo bao hy vọng, sức sống và tuổi trẻ.
Nhưng, các giấc mộng phiêu lưu qua dòng thời gian và thế giới đầy thú vị của những cặp bạn đời hoàn toàn không đến với anh. Mu bàn tay của cô lẫn anh đều không có dấu vết gì. Cô không phải là bạn đời của anh, và anh chắc rằng cô cũng hiểu điều đó, nhưng cả hai đều không ai nhắc tới việc này.
Tình đầu luôn là đẹp nhất, cũng là ngây thơ nhất. Mối tình đầu này, đã khiến anh có lúc nghi ngờ về thứ cổ tích gọi là bạn đời, hay nghi ngờ về sự sắp đặt sai lầm của Chúa khi cho rằng anh và cô không thuộc về nhau.
Và dù cho tình yêu hai người có nồng nhiệt, có thắm thiết thế nào, họ vẫn không thể ở bên nhau mãi mãi. Vì anh là một pháp sư và cô là một người thường. Anh nhìn mái tóc đen óng của cô bạc dần, bạc dần, rồi nó trở nên trắng xóa lúc nào không hay. Những nếp nhăn ở khóe mắt không biết đã xuất hiện từ khi nào, nhưng nó ngày một nhiều. Và đôi mắt xanh ấy nó đυ.c dần vì sức yếu của tuổi già.
Ngày hôm đó cô mất, anh đặt lên mu bàn tay cô đóa hồng trắng. Hồng trắng, loài hoa mang ý nghĩa của sự khởi đầu - là mối tình đầu của anh, và nó còn có nghĩa là kết thúc, sự chấm dứt của cuộc đời cô. Một đóa hoa tượng trưng cho tình cảm đã nở rộ của hai người. Một đóa hoa thật cho một đóa hoa giả đã không xuất hiện. Anh không tin chắc rằng mình sẽ không yêu ai nữa, nhưng anh đã nghĩ chắc anh sẽ không yêu ai nhiều đến vậy đâu.
Cuộc đời một pháp sư dường như là vĩnh cửu, anh không thể cứ dừng lại ở nỗi đau. Anh đi khắp nơi, chu du khắp chốn, suốt mấy chục năm ấy, tim anh cứ đau đớn khi nhớ về cô nàng Peru.
***
Nhung tuyết - Quý phái
Những năm cuối thế kỷ XVIII, anh đặt chân đến Pháp, đất nước của sự lãng mạn, hay người ta bảo thế, trước khi cuộc Cách mạng diễn ra. Pháp dù đang trong khói lửa chiến tranh, nhưng vẫn không làm giảm đi tình yêu mà anh dành cho thời trang của đất nước xinh đẹp này.
Và khi ấy, anh lại yêu một lần nữa.
Axel von Fersen - một chàng bá tước điển trai đã hớp hồn anh từ lần đầu chạm mắt. Chàng bá tước cùng mái tóc đen tới vai và đôi mắt xanh như viên kim cương Hy vọng đã được dâng cho vị vua Louis XIV. Và nếu đã nói thế, thì cũng phải kể đến thứ ánh sáng cùng tên lấp lánh trong đôi mắt đó, một thứ đã khiến anh chịu dấn thân mình vào cái vòng hỗn loạn đầy thuốc súng này.
Anh và cậu ta đã cùng ăn tối, cùng nhau giải cứu nữ hoàng Antoinette. Tình cảm đã nảy sinh giữa bọn họ. Họ đã trao nhau nụ hôn.
Nhưng, hạt giống trên tay cả hai đều chưa từng xuất hiện. Mà đoạn tình cảm này cũng không đủ sâu để anh phải chặt đứt hoàn toàn sự tin tưởng của mình vào thứ gọi là "bạn đời."
Nếu như nó đủ sâu, anh đã không vì một chút rắc rối nho nhỏ với đám ma cà rồng mà rời bỏ nước Pháp. Nếu như nó đủ sâu, khi anh nhận được bức thư từ Sophie - chị cậu , nhờ anh ngăn cản Axel tự hủy hoại mạng sống của mình, thì anh đã bất chấp tất cả để chạy từ dãy Alps về Pháp, kể cả nếu Axel không nghe lời anh, anh cũng có biện pháp để ngăn cản cậu. Nhưng không, tình yêu này không đủ.
Tuy vậy, nó vẫn hiện hữu, anh không thể cứ thế mà chối bỏ nó. Ngày hôm ấy, trên đỉnh một ngọn núi thuộc dãy Alps, giữa cái lạnh giá từ những cơn gió mang lại, anh ngắt một bông hoa nhung tuyết - loài hoa tượng trưng cho tình yêu, chôn xuống nền tuyết trắng xóa cùng bức thư của Sophie. Đó là lời tạm biệt, cũng là lời cầu an dành cho Axel, dù cậu còn sống hay đã trết.