Tháng Chín, trước khi bắt đầu năm học thứ hai tại trường tiểu học Mặt Trời Vàng, Ninh Sanh ngồi trên cái ghế nhỏ trước cửa nhà Từ Lĩnh, cùng với Từ Lĩnh làm bài tập về nhà của kỳ nghỉ hè.
"Hai người… chẳng viết gì cả?" Lý Hạo Nguyệt đứng dưới gốc cây tròn mắt há hốc mồm, "Tớ có thể chép cho cậu."
"Không cần." Ninh Sanh lắc đầu.
"Thật đấy." Lý Hạo Nguyệt rất thích thú với thái độ của cậu, "Học sinh giỏi thì đều tự làm bài tập của mình."
Vừa dứt lời…
Ninh Sanh bật tung cuốn vở bài tập, xé ra một số trang ở giữa.
"Xé sạch tí đi." Cậu nói với Từ Lĩnh.
"Được!" Tiểu Ma Vương rất giỏi việc này, ngay lập tức xé sạch những trang có nhiều câu hỏi nhất.
"Đừng xé trang toán." Lý Hạo Nguyệt tiếc hận, "Có quá nhiều câu hỏi đáng thương."
"Tiểu Linh Đang! Công chúa! Mọt toán! Muốn câu tôm không!" Lục Bằng trượt ván lướt ngang qua.
"Đến rồi." Từ Lĩnh đặt cuốn vở bài tập lên bàn, kéo Ninh Sanh đi theo.
"Tớ không đi." Lý Hạo Nguyệt nói, "Tớ muốn về nhà làm bài toán."
"Làm cái rắm." Lục Bằng to con người lớn, vươn tay tóm lấy người, cậu nói, "Con đường làm bài tập của cậu còn dài, bỏ lỡ cơ hội câu tôm thì không có nữa đâu."
Lý Hạo Nguyệt: "Tôm có thơm mùi toán học à?"
Một đám trẻ con rôm rả nghênh ngang rời đi, cửa tiệm rửa xe bây giờ trở nên yên tĩnh hơn nhiều.
"Ồ, con trai dạo này có vẻ rất thích học tập." Cha dượng của Từ Lĩnh vừa nói chuyện vừa đi vào, "Mới nãy còn làm bài tập cùng bạn bè kia đấy."
Cha dượng của Từ Lĩnh: “Mới một lúc như vậy, cả hai đã làm xong rồi.”
“Chia cho anh một chút dâu tằm, không có gì để đựng, anh có thể dùng mảnh giấy.” Khách hàng nói.
Cha dượng của Từ Lĩnh ngẫu nhiên lấy một vài tờ giấy trên bàn, nhưng lúc nhận lấy trái dâu ông bất ngờ sửng sốt.
Mẹ nó, hình như là bài tập về nhà nghỉ hè của lớp một đúng không?
Ninh Sanh ngồi bên bờ ao, trên đùi đắp một tấm chăn nhỏ, bên cạnh xe lăn đang treo vài cái bình nước của mấy người.
Cậu ấy cầm cái "cần câu" mà Từ Lĩnh đã đưa cho cậu…
Một cây cành cây nhỏ được lựa chọn kỹ lưỡng, cột dây câu cá mộc mạc.
Từ Lĩnh đang nửa quỳ bên cạnh xe lăn, treo giun đất lên dây.
"Cậu nhanh lên đi, nhanh lên đi." Ninh Sanh thấy giun liền cảm thấy khó chịu khắp người, "Cách xa tớ ra."
"Được rồi, được rồi." Từ Lĩnh thực hiện động tác nhanh chóng qua loa, "Cái này cho cậu câu."
Ninh Sanh dùng sức giơ cần câu, hất vung và ném ra xa.
Dây câu rơi xuống mặt nước, nhẹ nhàng nổi lên, Lý Hạo Nguyệt đang ngồi xổm bên cạnh bãi cỏ bắt đầu phát ra một tiếng kêu kỳ lạ.
"Còn đang động đậy...," Lý Hạo Nguyệt run rẩy, dùng bút đẩy giun đất ra xa.
"Phải động đậy, không thì không còn tươi ngon nữa." Từ Lĩnh nói, "Đừng giẫm lên, thật là lãng phí đáng xấu hổ!"
Ninh Sanh: “...”
Cậu ấy không thể tiếp tục theo dõi nữa.
"Tớ không muốn nữa." cậu nói, "Tớ không chơi nữa đâu, ô ô ô."
Lăn lộn lăn lộn là hữu dụng, Từ Lĩnh dừng tay.
"Cậu không thích cái cũ à?" Tiểu Ma Vương nắm bắt được, phân phó xuống, "Lục Bằng, đem cho cậu ấy một cái mới xinh đẹp."
"Không thành vấn đề, công chúa coi trọng cái nào thì báo cho tớ." Lục Bằng nói.
Ninh Sanh đứng lên muốn chạy.
Câu tôm gì, về nhà nằm điều hòa không vui hơn sao?
Cậu ấy đã phục hồi đủ để bây giờ có thể bước đi chậm rãi một hai bước.
Sau hai ba bước, Tiểu Ma Vương vững vàng đỡ lấy cậu, kéo cậu trở lại xe lăn, nhét cho cậu cần câu mới.
Ninh Sanh cắn chặt răng, giơ tay ném dây câu xuống ao, lần này Lý Hạo Nguyệt trốn vào khu vực an toàn.
Mồi ừng ực một tiếng, chìm xuống dưới nước.
Ninh Sanh không nổi loạn nữa.
"Ninh Ninh, cho tớ xem." Từ Lĩnh cởϊ áσ khoác và quần dài, ném nó lên đầu gối của cậu, chỉ để lại một chiếc quần đùi, định nhảy vào nước cùng với Lục Bằng.
"Nếu cậu dám đi nước sâu, tớ sẽ méc với cha cậu." Ninh Sanh nói, "Rồi để cha cậu rượt đánh cậu."
Từ Lĩnh đã băng ra xa rồi.
Ninh Sanh quan sát một lúc, cảm thấy lo lắng của mình có phần thừa thãi.
Hai người đó có vẻ điên rồ, nhưng vẫn coi như có chừng mực, chỉ ở bên bờ nước đánh nhau ầm ĩ.
Ninh Sanh lơ đãng một lát, cành cây trong tay bỗng nhiên cử động, cậu dùng sức kéo một cái, một con tôm nhỏ bị kéo lên khỏi mặt nước.
Vậy mà thực sự có thể câu được!
Lý Hạo Nguyệt cũng ngừng giải đề, đứng lên chạy lại gọi Từ Lĩnh.
Bọn Từ Lĩnh mang theo một xô nhỏ chứa cá và tôm.
"Ninh Ninh thật lợi hại!" Từ Lĩnh nói.
"Hừ, bình thường thôi." Ninh Sanh quay đầu, hơi đỏ mặt.
Từ Lĩnh và Lục Bằng đã dựng lò nướng tự chế bên bờ, nướng tôm và cá nhỏ.
Ninh Sanh không thích ăn, cậu ấy không chạm vào, ngược lại Lý Hạo Nguyệt rất thích, cậu ta vừa lật sách vừa nhai nhai cả một đống.
"Tớ muốn đi ngủ, tớ muốn về nhà." Thấy trời tối sầm lại, Ninh Sanh nói.
Từ Lĩnh: "Được!"
"Đợi một chút, tớ muốn đi tè." Lục Bằng đứng dậy, đi về phía ao nước.
Lý Hạo Nguyệt: "..."
Lý Hạo Nguyệt: "Sặc."