Trong khi y tá và quản gia vẫn đang chọn hàng hóa, Từ Lĩnh đẩy Ninh Sanh đến bên cửa siêu thị, rồi từ túi lấy ra một hộp vuông, từ bên trong anh ấy rút ra một viên pháo hình trụ màu đỏ.
"Cậu cầm nó." Từ Lĩnh nói, "Ném xuống đất."
Ninh Sanh: "?"
Cái trò trẻ con gì vậy?
Cậu ấy ném viên pháo xuống đất, nhưng không có gì xảy ra.
"Ném mạnh lên chút." Từ Lĩnh sốt ruột nói, cúi xuống nhặt lấy viên pháo màu đỏ lên, rồi đưa cho Ninh Sanh.
Lần này, Ninh Sanh dùng sức ném mạnh xuống đất, viên pháo đập vào đất, nổ ở bên cạnh chân Từ Lĩnh làm anh ấy hoảng sợ.
"Đồ ngốc." Ninh Sanh nở nụ cười.
Cậu ấy ném xuống đất thêm một viên nữa, tia lửa nhỏ bắt đầu nhảy lên trên mặt đất, rực rỡ và ngắn ngủi.
...Cái trò này... thật thú vị.
"Ninh Ninh, ném tới đây!" Từ Lĩnh gọi cậu, chỉ vào một đống lá rụng trên mặt đất.
Ninh Sanh làm theo, lá cây bắn tung toé, trộn lẫn với mùi thuốc súng nhàn nhạt.
Một bà lão đi qua bị hoảng sợ, chỉ vào hai người bọn họ và mắng: "Mấy thằng nhóc này, không về nhà làm bài tập mà lại đang ở ngoài đường làm gì!"
Ninh Sanh lại cười ra tiếng.
"Cậu có muốn tớ đi mua thêm một hộp không?" Từ Lĩnh hỏi cậu.
Ninh Sanh: "Không phải cậu không có tiền sao?"
"Không sao đâu." Từ Lĩnh nói, "Tớ xin tiền của cha tớ."
Khi y tá và quản gia mang theo mấy cái túi lớn đi ra, từ xa đã thấy hai đứa trẻ đang ném pháo lên đất.
"Ninh... " Quản gia muốn ngăn nhưng bị y tá nắm lại.
"Để cậu ấy vui chơi đi." Y tá nói, "Chưa bao giờ thấy cậu ấy vui vẻ như vậy."
Ninh Sanh đi theo Từ Lĩnh điên cuồng một hồi lâu, mới phát hiện quản gia và y tá đều ngồi trên băng ghế bên cạnh chờ mình.
Cậu cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Tóc rối lộn xộn, áo quần bẩn thỉu, trên người dính mảnh vụn của viên pháo màu đỏ, lòng bàn tay còn thấm đầy mùi tro và thuốc súng, cả người giống như là từ trong đống tro móc ra.
Cậu cảm thấy mình và Từ Lĩnh lúc này cũng không có gì khác nhau.
"Tiểu thiếu gia, chúng ta nên về nhà?" Quản gia gọi cậu.
"Ừ." Cậu gật đầu.
"Tạm biệt." Cậu nói với Từ Lĩnh.
Một bàn tay nắm chặt lấy áo của cậu.
"Cậu có cùng chơi pháo với ai khác không?" Từ Lĩnh hỏi.
Ninh Sanh suy nghĩ một lát, sau đó nói: "Chắc là không."
Cậu không có bạn bè nào khác.
Từ Lĩnh không biết cậu đang nghĩ gì, nắm lấy một túi khoai tây chiên lớn, tay cùng chân nhảy nhót rời đi.
Ninh Sanh: "..."
Cậu ngồi trên xe, trên đường nhìn người và vật của thị trấn Thanh An.
Thời thơ ấu mà cậu đã bỏ lỡ, bất ngờ trở nên sống động và hiện ra.
Bà ngoại đang đợi cậu ở nhà.
"Ninh Ninh." Bà gọi cậu, "Bà đang xem xét đến việc tìm cho con một gia sư."
Ninh Sanh: "..."
Thôi nào, gia sư đang chờ cậu ấy ở đây.
"Nhà trẻ dạy quá ít." Bà nói, "Bà định thuê một giáo viên ngôn ngữ cho con, chúng ta có thể phát triển thêm một số sở thích."
Ninh Sanh vừa chơi xong ném pháo vô cùng tuyệt vọng.
"Đến lúc đó, chúng ta có thể mời bạn Lý Hạo Nguyệt đến nhà cùng con học, được không?" Bà ngoại nói.
Mọt toán á?
Bỗng nhiên, Ninh Sanh có một chút hiểu được ngày đó Từ Lĩnh vì sao mất hứng.
Có lẽ thế giới của trẻ con là rất nhỏ, nói tốt nhất là tốt nhất, nói vĩnh viễn là vĩnh viễn.
Lý Hạo Nguyệt xuất hiện bên cạnh cậu, Từ Lĩnh không vui.
"Con không muốn." Ninh Sanh từ chối.
"Đúng không nhỉ?" Bà vui vẻ nói, "Ninh Ninh nhà ta, luôn ngoài miệng nói một đằng trong lòng lại nghĩ một nẻo."
Ninh Sanh: "Thật không muốn!"
Ai bắt cậu ta đi.
Cậu không muốn học cùng với một thiên tài toán học như cậu ta, dù cậu ta bằng tuổi cậu.
Nhưng bà ngoại lại chắc chắn cậu muốn học cùng với những đứa trẻ ngoan ngoãn, cười tủm tỉm để đùa giỡn với cậu.
Vừa mới chơi pháo, khuôn mặt tươi cười ngông cuồng của Từ Lĩnh chợt lóe lên.
Không còn cách nào khác.
Ninh Sanh nhắm mắt lại, tim đập thình thịch.
Không biết xấu hổ đi.
Cậu tung đôi tay ra, ném mình lên trên ghế, dùng sức lăn lộn trên sô pha.
"Con không muốn mọt toán ô ô ô!" Ninh Sanh gào thét, "Con muốn cùng với Từ Lĩnh!"
Ninh Sanh: "Muốn Từ Lĩnh!!!"
Ninh Sanh: "Chỉ cần Từ Lĩnh!!!"
Bà ngoại: "..."