Ninh Sanh đã tính toán một số kế hoạch trong đầu mình, suy nghĩ đến đầu óc choáng váng, mới phát hiện ra hôm nay Tiểu Ma Vương này dính vào mình quá chặt.
Bàn tay lạnh lẽo của Từ Lĩnh chui vào trong ống tay áo của cậu, nắm lấy cánh tay cậu không buông, giống như là đang trông coi bảo bối gì đó.
"Buông ra." Ninh Sanh nói.
"Từ Lĩnh." Cô giáo Trương nói, "Không thể nặn bạn cùng bàn làm đồ chơi."
"Em không dám nặn." Từ Lĩnh nói, "Ninh Ninh, nóng quá."
Ninh Sanh: "?"
Cô giáo Trương: "?"
"39 độ 3." Nửa phút sau, cô giáo nhìn vào nhiệt kế trong tay mình, "Gọi điện thoại cho phụ huynh của em ấy."
Khi bà ngoại chạy tới, Ninh Sanh mơ mơ màng màng ngồi trên xe lăn của mình, bọc trong bộ áo lông vũ cỡ lớn của cô giáo Trương và run lên.
"Có thể là do sáng nay cậu ấy nằm sấp trên bàn một lúc, bị cảm lạnh." Cô giáo Trương tự trách mình, "Xin lỗi, do sơ suất của chúng tôi."
"Không sao đâu." bà ngoại nói, "Đứa trẻ này sau khi bị thương vào năm ngoái, sức khoẻ của nó đã không được tốt lắm."
Từ Lĩnh ngồi xổm trên mặt đất, nhìn người lớn đo nhiệt độ cho Ninh Sanh, cho cậu ấy uống nước, rồi vội vã đẩy cậu ấy ra khỏi phòng.
Công chúa nhỏ bé của anh nằm yếu ớt trên xe lăn, đôi mắt nhắm chặt, lông mi cong vυ't ở dưới mí mắt để lại một bóng tối mỏng manh, má nóng lên đỏ ửng, môi hơi trắng bệch mím chặt, cùng cằm trắng như tuyết giấu ở sâu trong cổ áo cao vυ't, ngón tay mảnh mai co quắp, nắm chặt vào vạt áo của mình.
Anh bị cách ly bởi những người lớn kia, nhìn công chúa nhỏ bị đưa đi.
Trước mắt anh, xuất hiện một vài hình ảnh, dường như đây không phải lần đầu tiên anh nhìn Ninh Sanh rời đi trước mắt mình.
"Từ Lĩnh, em đi theo làm gì?" Cô giáo Trương ngăn anh, "Nhanh chóng quay lại chỗ ngồi."
Chiếc xe sang màu đen sang trọng tiến thẳng xuống đồi.
Chú chó nhỏ đồ chơi của Ninh Sanh rơi xuống đất, Từ Lĩnh nhặt lên, lau sạch và đặt lên bàn.
-
Khi Ninh Sanh tỉnh dậy, cậu đã ở trong bệnh viện.
Mu bàn tay của cậu có một ống kim, thuốc trong bình treo tích tắc rơi xuống, phòng bệnh rất yên tĩnh.
Cậu nhớ lại khi còn nhỏ, thân hình của cậu quá yếu đuối.
Chỉ cần nằm sấp trên bàn ngủ vài phút như vậy, cơ thể này đã có thể bị sốt cao độ.
"Đã thức dậy à?" bà ngoại lên tiếng, "Tiếp tục ngủ đi, trong vài ngày này cũng không cần đến nhà trẻ."
Ninh Sanh: "Hả?"
"Làm sao vậy? Sao lại không vui?" Bà ngoại đặt tay lên trán cậu, "Không phải ghét nhất đi học sao?"
"Đừng tưởng bà ngoại không biết," Bà ngoại nói, "Trước đây con đã từng cố ý uống nước lạnh để bị bệnh rồi trốn học."
Ninh Sanh: "..."
Thực sự, khi nói như vậy, cậu ấy có chút ấn tượng.
Trước đây cậu cực kỳ ghét ở bên bạn bè cùng trang lứa.
Đau răng, đau bụng, thấy cổng trường mẫu giáo là đau mắt, cậu ấy đã tìm ra nhiều lý do tương tự.
Nhưng gần đây cậu... cũng không còn ghét đi học như trước nữa phải không?
Có vẻ đi học rất thú vị.
"Tiếp tục ngủ đi." Bà ngoại nói, "Chờ một chút rồi gọi cho cha mẹ con. Lúc trước không phải rất thích gọi điện thoại sao?"
Đầu Ninh Sanh bị sốt tới đầu óc hỗn đỗn, nghe vậy gật gật đầu, lại ngủ thϊếp đi.
Bệnh của của kéo dài ba ngày, vào ngày thứ ba thì hạ sốt, cuối cùng cậu có cơ hội gọi điện cho cha mẹ.
Cuộc gọi được kết nối, bên kia là giọng nói của cha.
"Sanh Sanh à?" Cha nói, "Hôm nay con không đi nhà trẻ sao?"
Ninh Sanh vừa định nói mình bị bệnh, bên kia truyền đến tiếng ồn ào.
Bố nói: "Sanh Sanh à, mẹ con sắp sinh em bé, bận rộn xong sẽ gọi lại cho con."
Ninh Sanh đồng ý.
Quả thật, nếu tính thời gian, em trai vô dụng của cậu sắp ra đời.
Cậu trả lại điện thoại cho bà ngoại.
"Bà đã nói rồi." Bà ngoại cười cười, "Sống ở đây một thời gian, con sẽ quen nơi này."
Bà ngoại: "Gần đây con không còn gọi điện thoại ầm ĩ đòi về nhà nữa."
Phải vậy không, Ninh Sanh không nhớ rõ mình còn có đoạn này khi còn bé.
"Gần đây, bà ngoại thấy con vui vẻ chơi với bạn bè, tinh thần của con cũng tốt hơn trước đây nhiều." Bà ngoại nói, "Bà nghe theo lời khuyên của Bác sĩ Trần, đã tìm cho con một bạn nhỏ có tính cách tốt."