"Vẽ như này, sáu mũi nhọn, vẽ thêm ở đầu mỗi đầu nhọn." Ninh Sanh minh họa trên tờ giấy, "Bây giờ, cậu vẽ một cái."
Từ Lĩnh học theo, vẽ giống như sao chép và dán.
Ninh Sanh rất hài lòng, nhưng khi cậu quay đầu lại, Từ Lĩnh đã vẽ tuyết ở tất cả các ô khác nhau.
"Chỉ cần vẽ một cái!" Ninh Sanh nói, "Cậu làm một cơn bão tuyết à? Cậu đã vẽ cả vào ô "ngày nắng" đấy."
"Tớ gọi cái này là ‘biến thiên’." Từ Lĩnh nói.
Ninh Sanh: "..."
Ninh Sanh: "Im lặng! Xóa đi."
Khó trách mọi người nói hướng dẫn làm bài tập thường làm cho người ta tức điên.
Thời gian nghỉ của đứa trẻ luôn đến sớm.
Gần chín giờ tối, y tá bế Ninh Sanh ra ngoài để rửa mặt rửa tay.
Khi trở về phòng, cậu mặc bộ đồ ngủ bằng bông, đôi má bị hơi nóng hun đến ửng đỏ, làn da trắng mịn.
"Tôi có thể tự mình tắm." Từ Lĩnh giơ tay lên, nói với y tá.
Ninh Sanh hung hăng trừng mắt nhìn vào các dấu vẽ màu nước lộn xộn trên cánh tay Từ Lĩnh: "Kéo ra ngoài, chà xát cậu ta sạch sẽ."
Tiểu Ma Vương cố gắng phản kháng nhưng thất bại, anh bị nắm chặt eo và đưa đi.
Ninh Sanh vùi mặt vào gối cười khúc khích.
Quả nhiên, niềm vui của cậu nên dựa vào lòng tự trong của Từ Lĩnh mà xây lên.
Ninh Sanh cười ngủ thϊếp đi, nửa tiếng sau, y tá nhẹ nhàng xách Từ Lĩnh được chà xát thơm ngào ngạt lên giường Ninh Sanh. Ninh Sanh không thể cười nổi nữa.
"Xuống." Cậu ghét bỏ đẩy mạnh Từ Lĩnh nhưng lại không đẩy được.
Dù cả hai đều là trẻ con, nhưng thân hình của Từ Lĩnh đã vượt xa Ninh Sanh từ lâu.
Từ Lĩnh thì nắm lấy cổ tay cậu cẩn thận nhìn kỹ.
"Rửa sạch rồi." Từ Lĩnh thất vọng, "Ngày mai tới vẽ cho cậu một bức tranh đẹp hơn."
"Không được vẽ nữa." Ninh Sanh che kín cổ tay.
Thật vất vả mới rửa sạch.
Kẻ thù không đội trời chung thật phiền phức.
Từ Lĩnh mặc bộ đồ ngủ của Ninh Sanh, hơi nhỏ, khuỷu tay lộ ra một mảng lớn, trên cổ tay đều là vết thương xanh tím tím.
Huy chương của Tiểu Ma Vương lại tăng lên.
Có vẻ như những đứa trẻ trong thị trấn này đều như vậy, da dày thịt mỏng, giống như cỏ hoang mạnh mẽ, chạy trên núi lớn lên, cả người đầy sức mạnh.
"Đừng chen lấn tớ." Ninh Sanh ra lệnh, "Cậu chỉ được nằm bên giường."
Từ Lĩnh dán đến mép giường, đưa lưng hướng về phía cậu.
Để tránh rơi xuống, kiên trì đến run rẩy.
Ninh Sanh: "..."
"Cũng không cần đến vậy." Cậu nói.
"Vâng." Từ Lĩnh lăn lộn nửa vòng, đối mặt với câụ.
Ninh Sanh không kịp phản ứng, nghênh đón đôi mắt sáng ngời hoạt bát kia.
"Tớ buồn ngủ." Anh lăn sang mặt kia.
Ánh đèn mờ dần, đêm đổ về ở thị trấn Thanh An.
Tướng ngủ của Tiểu Ma Vương có thể nói là tốt, không nói nói mớ cũng không ngáy.
Nhưng Ninh Sanh lại có chút mất ngủ.
Cậu bất ngờ nảy ra một ý tưởng tuyệt vời.
Đứa trẻ Từ Lĩnh dường như vẫn... khá hoạt bát và nghe lời mình.
Nhưng cũng không hoàn toàn, giống như một con chó hoang chưa được thuần hoá.
Mọi người đều thích tìm đường tắt.
Ninh Sanh cũng không phải ngoại lệ.
Vị trí và thành tựu của Từ Lĩnh trong khu vực thương mại sau này đều rõ ràng.
Nếu cậu bắt đầu từ bây giờ và hòa thuận với Từ Lĩnh, cậu có thể biến mình và Từ Lĩnh từ kẻ thù thành bạn tốt trong tương lai.
Hơn nữa, cậu có thể thúc đẩy phát triển, làm cho Tiểu Ma Vương biến thành Đại Ma Vương.
Vậy thì chẳng phải cậu...
Không phải làm việc chăm chỉ nhiều năm nữa không?
Thậm chí một chút tiền lẻ từ Đại Ma Vương cũng đủ để cậu ăn uống vui chơi nhiều năm.
Dù sao Từ Lĩnh hiện tại có thể vẫy tay là đến bất cứ lúc nào cũng rất thân thiện với cậu.
Dựa vào kinh nghiệm hướng dẫn Từ Lĩnh vẽ bông tuyết ngày hôm nay, Ninh Sanh quyết định ý tưởng này hoàn toàn khả thi.
Cậu muốn trở thành người bạn tốt nhất và cố vấn cuộc đời của Từ Lĩnh.
Sau khi đã suy nghĩ kỹ, Ninh Sanh an tâm nhắm mắt lại và sẵn sàng đón đợi giấc ngủ.
Một chặng đường dài bắt đầu từ những bước chân đầu tiên, và cậu sẽ bắt đầu từ ngày mai...
Theo cách từ từ tiến triển, từ việc đào tạo cơ bản.
Ninh Sanh ngủ thϊếp đi.
Ngày hôm sau, y tá đưa Từ Lĩnh đang nói ríu rít và Ninh Sanh cau có bĩu môi đến trường mầm non.
"Túi của tớ hôm nay nặng lắm." Từ Lĩnh nói.
"Tớ cho cậu thêm chút kiến thức." Ninh Sanh còn chưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng nói.
Từ Lĩnh: "?"
"Ninh Ninh, cậu tặng quà cho tớ?" Từ Lĩnh vui mừng hỏi.
Tiểu Ma Vương kéo khoá túi ra, khẩn cấp cầm túi sách đổ lên bàn.
Một quyển "Toán cao cấp" nặng nề rơi đập xuống bàn.
Từ Lĩnh: "?"