Đây là lần đầu tiên cậu ở trong khách sạn xịn như vậy, lúc Bảo Tâm vừa mới tiến vào, ngay cả tay chân cũng không biết để vào đâu.
Tạ Văn Dĩnh tỉnh bơ, song trong lòng thật ra cũng không vững vàng cho lắm.
Chẳng qua dùng đồ của người ta, Diêu Mộ sáp tới chuyện trò ba bốn câu, cậu cũng sẽ đáp lại một câu.
Khách sạn có cung cấp bữa sáng, ba người rửa mặt xong thì sang phòng bên cạnh gõ cửa, Lâm Uyển Ương cũng đã vệ sinh cá nhân xong.
Mọi người đi chung thang máy, lên nhà hàng ở tầng trên cùng.
Bữa ăn sáng do khách sạn xếp sao này cung cấp rất thịnh soạn, bao gồm đồ ăn Trung, đồ ăn Tây và đồ Nhật. Chúng được phục vụ theo kiểu buffet, số lượng không giới hạn.
Diêu Mộ cười nói: “Bảo Tâm, em đừng xấu hổ, muốn ăn món gì cứ chỉ cho anh, anh sẽ lấy cho em.”
“Thật sự có thể sao ạ?”
“Em yên tâm, ăn thỏa thích không lấy tiền!”
Dương Bảo Tâm gật gật đầu, giơ tay chỉ vào mấy món nguội ăn kèm với cháo.
Diêu Mộ hỏi: “Anh biết rồi, em muốn ăn thanh đạm chút đúng không? Em muốn lấy mấy món này có phải không?”
Tạ Văn Dĩnh trả lời thay sư đệ: “Anh không biết đâu, ý của thằng bé là trừ mấy món này ra, những thứ khác mỗi món một phần.”
Dương Bảo Tâm ngượng ngùng rụt đầu vào trong quần áo trước ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Diêu Mộ: “...”
Lâm Uyển Ương: “...”
Bốn người ăn sáng xong thì rời đi trước ánh mắt chằm chằm của quản lý nhà hàng.
Phần bữa sáng theo kiểu buffet được lên kế hoạch dựa theo số lượng khách, hôm nay tính toán sai rồi, rất nhiều món cần phải bổ sung.
Ban đầu những người này đi vào đã thu hút sự chú ý của những người khác, suy cho cùng ai nấy đều rất đẹp trai xinh gái.
Người “giấu nghề” sâu nhất lại bất ngờ là đứa nhỏ kia, ăn phần ăn đủ cho hai mươi người, ăn nhiều như thế lại không hề lãng phí dù chỉ một chút!
Đúng là khiến toàn bộ nhà hàng nhìn chằm chằm.
Nếu mọi người đã đến thành phố rồi, Lâm Uyển Ương cũng không vội quay về, mà là dẫn Dương Bảo Tâm đi mua mấy bộ quần áo.
Cậu nhóc lớn rất nhanh, quần áo đã trở nên nhỏ đi rõ ràng.
Diêu Mộ rất tích cực gợi ý cho bọn họ.
Mắt nhìn của anh ấy thật sự không tệ, những bộ quần áo được chọn đều rất phù hợp.
Tạ Văn Dĩnh sửa lại cổ áo cho Dương Bảo Tâm.
Diêu Mộ nhìn sườn mặt khi đối phương cúi đầu, luôn cảm thấy đã từng gặp ở đâu đó, hơn nữa chắc hẳn lúc đó còn khắc sâu ấn tượng.
Chẳng lẽ đạo sĩ nhỏ này là gương mặt nổi tiếng, cho nên anh ấy mới cảm thấy quen thuộc?
Có điều trái lại dáng dấp rất đẹp mắt, anh ấy cũng không nghĩ nhiều, chẳng mấy chốc đã quên béng đi.
Cả bốn người ngồi tàu điện ngầm trở về đạo quán, lúc qua cửa kiểm tra an ninh, Lâm Uyển Ương bị cản lại.
Nhân viên an ninh kiểm tra, đó là một thanh kiếm đồng tiền không có lưỡi, bèn ngờ vực nhìn mấy người một lúc rồi cho đi.
Diêu Mộ: “Hình như lần trước ở ga tàu lửa cũng là cái này, lần nào cô mang theo thanh kiếm này cũng bị ngăn lại, sau này vẫn là lái xe thuận tiện hơn. Nếu không phải hiện tại tôi có chút hoảng sợ thì đã lái xe của mình rồi, đâu cần đi tàu điện ngầm.”
Tạ Văn Dĩnh tiếp lời: “Trễ nải chút thời gian mà thôi, trước kia tôi cũng thường xuyên bị ngăn lại, kiểm tra không có gì là xong.”
Diêu Mộ nghe người ta nói như vậy, lập tức cảm thấy hứng thú, cười hỏi: “Đạo trưởng nhỏ, sao cậu lại bị ngăn lại thế? Cậu cũng mang theo đồ cấm hả? Là cái gì vậy?”
Tạ Văn Dĩnh nhìn anh ấy, không nói gì.
Khi đó cậu làm người mẫu event, mặc dù quần áo không hở hang nhưng vẫn có yêu cầu đối với dáng người, bao gồm cả kích thước vòng một.
Cậu mặc mấy lớp áo ngực mà trông vẫn giống như TV màn hình phẳng vậy.
Lúc gặp phải thời gian tổ chức hội nghị, kiểm tra an ninh nghiêm ngặt, người ta từng sờ vào... Sao ngực này lại cứng như thế, không đúng lắm thì phải.
Sau khi biết đó là cái gì, nhân viên kiểm tra an ninh lại cảm thán, sao người này lại có ngực nhỏ đến nỗi như không có vậy nhỉ?
Có điều vóc dáng xinh xắn như thế, không có thì không có thôi.
Tạ Văn Dĩnh đương nhiên sẽ không nói chuyện này ra, cậu nhìn người vẫn luôn vặn hỏi mình, lạnh mặt đáp trả: “Tâm trạng của anh tốt lắm rồi ha, xem ra đã không còn lo người dùng thuật yếm thắng tìm đến lần thứ hai rồi. Tôi đoán kẻ kia chắc chắn sẽ đáng gờm hơn cả thứ hôm qua.”
Diêu Mộ: “...”
Anh ấy nhớ đến “người” ngày hôm qua, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.