Ai Bảo Hắn Tu Tiên!

Chương 11: Bái sư học nghệ

Dịch: Kha La Na

Phía trên cùng đỉnh Thiên Môn là điện Tiên Thiên, dáng vẻ Lục Dương nghiêm túc, cung kính đợi sư phụ đến.

Bên trong điện Tiên Thiên, lạnh lẽo yên tĩnh, không nhiễm bụi trần, hương khói lượn lờ, khiến lòng trở nên bình tĩnh.

Lục Dương chú ý đến ba bài vị được thờ bên trong điện, lần lượt là Tiên Thiên Đạo Nhân, Quy Nguyên Thiên Tôn, Hãn Hài Đạo Quân.

Ba vị này Lục Dương đều biết cả, bọn họ đều mang ý nghĩa cực kỳ đặc biệt ở Vấn Đạo tông:

Mười hai vạn năm trước, Tiên Thiên Đạo Nhân ra khỏi đạo quán tự lập sơn môn, sáng lập nên Vấn Đạo tông, lúc đó Tiên Thiên Đạo Nhân chỉ là một tu sĩ bình thường, ở đại lục Trung Ương người có tu vi như ông không được một vạn cũng có tám trăm, nên Vấn Đạo tông chỉ là một môn phái nhỏ.

Mười vạn năm trước, thế gian đại loạn, Vấn Đạo tông xuất hiện một vị thiên tài kiệt xuất, bàn về thiên phú ông ấy còn được xếp chưa tới năm mươi, nhưng ông ấy có đầu óc, giỏi kết giao, đầy nghĩa khí, lại còn cực kỳ may mắn. Ông quật khởi trong thời thế loạn lạc, thuận theo phong trào mà đi lên dẫn đầu thời đại, vinh quang vô hạn, tu vi càng khó có người sánh kịp, tôn hiệu của ông là Quy Nguyên Thiên Tôn.

Vấn Đạo tông dưới thời của Quy Nguyên Thiên Tôn phát triển rực rỡ, Vấn Đạo tông trở thành môn giáo lớn số một số hai lúc bấy giờ, trong lễ mừng Vấn Đạo tông thành lập được hai vạn năm, có không ít bằng hữu thân thiết đến chúc mừng, mượn dịp này, Vấn Đạo tông cùng bốn vị tu sĩ tuyệt đỉnh lúc đó lập nên danh xưng Ngũ đại tiên môn, được người đời công nhận.

Nhưng trên đời không tồn tại sự vĩnh hằng, không có sự huy hoàng nào là mãi mãi, năm vạn năm sau, Vấn Đạo tông yếu thế dần, trưởng bối trong tông người sắp tới kỳ đại hạn, người chết bất đắc kỳ tử, người có thể chèo chống cục diện không còn mấy ai, môn hạ đệ tử không có lấy một người nổi bật, cuối cùng rơi vào cục diện khó xử- không người kế tục, thậm chí còn có tin đồn sắp bị loại ra khỏi Ngũ đại tiên môn.

Nhưng có lẽ Vấn Đạo tông thực sự may mắn, một trưởng bối Vấn Đạo tông ra ngoài diệt ma, đã cứu được một đứa trẻ từ bên trong đống đổ nát rồi đưa về tông, về sau phát hiện ra đứa trẻ đó là một thiên tài tu luyện cực kỳ hiếm thấy, đứa trẻ cũng không phụ sự kỳ vọng của mọi người, tu vi ngày đi ngàn dặm, chưa bao lâu đã trở thành cường giả Độ Kiếp kỳ mạnh nhất lúc bấy giờ.

Đứa trẻ đó là Hãn Hải Đạo Quân, được hậu thế tôn là Tổ Trung Hưng* của Vấn Đạo tông, từ đó Vấn Đạo tông tiếp tục huy hoàng năm vạn năm cho đến ngày hôm nay.

“Đại sư tỷ, sư phụ chúng ta đâu?” Lục Dương thu lại tầm mắt, chờ trong điện đã lâu rồi mà vẫn chưa thấy ai khác ngoài Đại sư tỷ.

“Hiện giờ sư phụ đang bế quan, tu luyện đến thời kỳ mấu chốt nên không thể ra ngoài được, ta đại diện sư phụ nhận đệ tử, hướng dẫn ngươi tu luyện.”

“Trước khi chính thức tu luyện, ta sẽ giới thiệu sơ lược một chút về sư môn của chúng ta. Lão sư phụ ta có rất ít quy tắc, chỉ cần đừng làm việc gì quá đáng, trái với luân thường đạo lý, khiến cho trời giận người oán, ông ấy sẽ không quan tâm.”

“Có điều điểm giới hạn của ta có cao hơn ông ấy một chút, việc ông ấy không quản ta sẽ quản.”

“Đệ tử của sư phụ tổng cộng có bốn người, ngoài ta và ngươi ra, trên ngươi còn có một vị sư huynh và sư tỷ nữa, bọn họ một người đang ở Phật quốc phía tây, người kia thì đang ở Yêu vực phía nam, thường sẽ không về tông môn nên rất khó để gặp mặt bọn họ.”

“Đợi đến khi ngươi tu luyện đạt được thành tựu, có cơ hội du lịch bốn phương, chắc sẽ gặp được bọn họ thôi, còn bây giờ thì…” Vân Chi ngừng một chút, lấy ra ba bức tranh thủy mặc, lần lượt mở từng bức, bên trong vẽ sư phụ, Nhị sư huynh, Tam sư tỷ- những người mà Lục Dương chưa từng gặp qua.

Ba người trong tranh cười rất chi là vui vẻ.

Sư phụ tóc trắng xóa, ánh mắt không mờ đυ.c như người già bình thường, mà lại giống một thế ngoại cao nhân thích đùa giỡn, thăm thú hồng trần.

Nét cười của Nhị sư huynh thì rất hiền lành, mày kiếm mắt sáng, ôn hòa như ngọc.

Tam sư tỷ thì muôn phần quyến rũ, là kiểu mỹ nhân hại nước hại dân.

“Sư phụ đặc biệt dặn dò, tính cả ngươi nữa thì sư môn chúng ta tổng cộng có năm người, lúc ngươi bái sư chỉ có hai người là ngươi với ta trông hơi cô đơn, vì thế sư phụ đặc biệt chuẩn bị tranh vẽ ba người bọn họ, coi như là có mặt thay cho họ.”

Lục Dương nhìn Đại sư tỷ, rồi lại nhìn qua mấy bức tranh sống động như thật xung quanh, những bức chân dung trắng đen đó cứ như thể đang chăm chú nhìn hắn, tự dưng hắn cảm thấy lạnh sống lưng một cách khó hiểu.

Giống như cả sư môn đều đã khẳng khái hy sinh, chỉ còn lại mỗi hắn với Đại sư tỷ.

Trước mặt Lục Dương lại hiện ra ba nén hương, là do Vân Chi đưa tới: “Đây là Tín hương, có thể giúp truyền đạt suy nghĩ trong lòng, thắp ba nén hương này cho sư phụ, có thể truyền đạt lòng cảm kích và tôn kính của ngươi tới người.”

Ba nén hương được thắp lên, cắm vào bên trong lư hương nhỏ được đặt phía trước bức tranh của sư phụ.

Giờ thì giống hơn nữa rồi đấy.

Bái sư xong, Lục Dương hơi do dự hỏi: “Đại sư tỷ, tuy việc này có hơi bất kính, cơ mà lão sư phụ còn sống thật chứ?”

Lục Dương sợ Vân Chi nở nụ cười lạnh, rồi nói “Sư tôn mất rồi, phía trên che giấu không muốn lộ ra, đã để ngươi biết được bí mật này rồi, vậy cũng không giữ ngươi lại nữa.”

Vân Chi mờ mịt, chưa hiểu vì sao Lục Dương lại hỏi vậy.

“Đương nhiên là còn sống.”

“Ta đã xem qua thành tích thi của ngươi ở núi Ngôn Truyền, vị trí kinh mạch và huyệt vị trên cơ thể ngươi đều nhớ rất chính xác, tâm pháp căn bản cũng đã nhớ viết thuần thục, thật không tồi, lòng hăng say học tập của ngươi rất đáng khen.”

“Tiếp đến sẽ bắt đầu tu luyện chính thức.”

Lục Dương nghe đến đây, mặt lộ ra nụ cười hào hứng, lắng nghe rất chăm chú.

Cuối cùng hắn cũng có thể bắt đầu tu luyện.

Bắt đầu tu luyện chính thức, Đại sư tỷ mở bài liền nói: “Đây là lần đầu tiên ta dạy đồ đệ, ngươi cũng là lần đầu tiên làm đồ đệ, ta và ngươi, hai người chúng ta giúp đỡ lẫn nhau chút nhé.”

“Nhưng mà ngươi cũng đừng lo lắng quá, ta đã chuẩn bị đầy đủ cho buổi hôm nay rồi.”

Vân Chi lần lượt lấy ra các lọ thuốc nhỏ, tên đan dược dán phía trên Lục Dương đã từng nghe thấy:

Bạch Cốt Đan- tái sinh người chết, phục hồi da thịt.

Nó là nằm trong nhóm tạo vật tích góp công đức mà Phật quốc sáng chế ra, Thất Cấp Phù Đồ Đan, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, hễ ai uống Thất Cấp Phù Đồ Đan vào, Phật quốc liền có thể nhận được một phần công đức.

Cửu Chuyển Luân Hồi Đan- giới tu tiên có thuyết pháp ‘luân hồi chín lần đổi một mạng’.

Có mấy loại thuốc này, Lục Dương muốn chết cũng khó.

“Luyện khí phải luyện thể trước, do ngươi chưa từng trải qua việc rèn luyện thân thể, nên chúng ta sẽ bắt đầu từ con số không.”

Vân Chi thuận tay phá vỡ không gian, lấy ra hai vại nước lớn từ trong không gian trữ vật, nghe thấy âm thanh nặng nề khi vại nước chạm lên mặt đất, lòng Lục Dương rơi bộp một cái, có linh cảm không ổn.

“Người tu kiếm chú trọng kiếm ý và lực cánh tay, thế nên điều đầu tiên trong luyện thể chính là rèn luyện lực cánh tay, ta chỉ làm mẫu một lần thôi, ngươi nhìn cho kỹ.”

Hai chân Vân Chi dẫm lên mép vại như thể đứng trên đất bằng, sau đó nàng dùng một tay nắm lấy mép vại nước còn lại, nhẹ nhàng nâng lên rồi ngay lập tức thả xuống, ngay lúc vại nước còn chưa kịp rơi xuống đất, thì tay kia lại nhẹ nhàng nắm lấy mép vại, cứ thế lập đi lập lại, động tác lưu loát như nước chảy mây trôi, làm người khác cảm thấy vui tai thích mắt.

Nếu không quan tâm tới cảm nhận của cái tay, thì phương pháp này thật sự có thể rèn luyện được lực cánh tay.

“Làm được như vầy là đủ.”

Vân Chi đặt vại nước xuống, nói rất nhẹ nhàng.

Lục Dương sợ hãi nuốt nước bọt, chưa cần đυ.ng vào cũng nhìn ra được vại nước này cao chừng nửa người, đem nhét hắn vào trong vại, rồi đổ cát vô chôn có khi lại còn dư.

Cái vại lớn như vậy mà còn đem chơi tung hứng, đây là chơi với mạng đúng hơn.

Lục Dương bước nhanh lên trước, nín thở, một tay nhấc vại nước, toàn bộ động tác rất lưu loát.

Không nhấc lên được.

Hắn lại dùng sức hai tay, sử dụng hết tất cả sức lực, lúc này vại nước mới miễn cưỡng rung nhẹ một chút, tỏ vẻ ‘Lục Dương ngươi đã cố gắng nhiều rồi’.



*Tổ Trung Hưng: là tôn hiệu do hậu duệ đời sau đặt cho các bậc tiền bối có công chấn hưng cơ nghiệp của tổ tiên