"Không có việc gì, chỉ là con bé cãi nhau với ba thôi." Đồng Linh nhanh chóng đứng ra hòa giải.
Lê Thiện không muốn bà ta giảng hòa vô nguyên tắc như vậy.
Cô lập tức tỏ ra vừa oan ức vừa không chịu khuất phục, giọng nói cũng to hơn trước: "Sao lại không có việc gì? Nếu đổi lại là bà bị người khác nói xấu ở bên ngoài là phạm lỗi lớn thì bà còn vui vẻ không?" Cô vừa nói vừa trừng to đôi mắt đẫm lệ, vô cùng quật cường nhìn giám đốc Lưu: "Chú Lưu, chú phải phân xử, cháu có chuyện phải về bàn bạc với ba nên xin nghỉ nửa ngày, kết quả ba cháu đột nhiên quay qua muốn đánh cháu, nói cháu đã phạm lỗi lớn ở bên ngoài."
"Thậm chí cháu còn không biết mình đã phạm lỗi gì."
Lê Thiện oán hận trừng mắt nhìn Đồng Linh: "Nhất định là có người đã nói xấu cháu trước mặt ba cháu."
"Chuyện này…"
Đồng Linh không biết làm sao nên cười nói với giám đốc Lưu: "Đúng là chuyện này do tôi nói, còn không phải do tôi lo lắng cho con bé à? Từ trước đến nay, con bé hiếm khi trở về, đột nhiên quay về thì tôi suy nghĩ lung tung cũng là chuyện bình thường thôi."
Nói xong, bà ta này ra vẻ mặt áy náy nói xin lỗi với Lê Thiện: "Thiện Thiện, con đừng tức giận, đúng là dì không tốt, là dì hiểu lầm con."
Quả nhiên, ngay khi Đồng Linh nói ra lời này thì không chỉ là Lê Hồng Quân mà ngay cả vẻ mặt của giám đốc Lưu cũng thả lỏng hơn.
Kiếp trước cũng là như vậy!
Đồng Linh rất biết khom lưng cúi đầu, khi cô bị oan ức đến mức khóc lóc thành tiếng thì Đồng Linh sẽ nói xin lỗi với cô ở ngay trước mặt mọi người, nếu cô còn tranh cãi nữa thì cô sẽ trở thành người “không hiểu chuyện”.
Trước kia Lê Thiện không biết nên đối phó thế nào nhưng bây giờ Lê Thiện lại biết rất rõ.
Vì vậy, cô hít mũi, tỏ vẻ oan ức nhưng lại không dám nói gì, cúi đầu nhéo nhéo ngón tay: "Vậy bà hãy nói rõ với cha rằng tôi cũng không phải phạm lỗi gì mới về nhà đi, còn phải giải thích với hàng xóm láng giềng. Tôi cũng đã lớn như vậy rồi, danh tiếng bị phá hủy thì sau này tôi còn biết sống thế nào đây."
Nhất thời nụ cười trên mặt Đồng Linh cứng đờ.
Cô còn muốn giải thích với hàng xóm láng giềng?
Làm sao có thể như vậy được! Cô còn không biết xấu hổ à?
Nhưng bà ta không còn cách nào khác, Lê Hồng Quân và giám đốc Lưu cũng nhìn chằm chằm bà ta cho nên bà ta chỉ có thể cứng ngắc gật đầu: "Được, đợi lát nữa, dì sẽ đến từng nhà giải thích sau bữa cơm trưa."
"Vậy thì tôi tha thứ cho bà." Lê Thiện rộng lượng gật đầu.
Tao cũng đâu cần mày tha thứ!
Đồng Linh thầm phỉ nhổ trong lòng.
Nhưng Lê Thiện vẫn không buông tha Đồng Linh, trong lòng cô lập tức tính toán, giây tiếp theo đã đổi giọng. Cô ngẩng đầu nhìn về phía Lê Hồng Quân: "Ba, con nghe Trương Duyệt trong lớp của con nói là ba nhờ mẹ của cô ta làm mai cho con? Sinh nhật mười tám tuổi của con còn chưa đến, bây giờ con cũng chưa lấy được giấy kết hôn, ba cũng có hơi nôn nóng quá rồi."