Kiếp trước Lê Thiện về nhà rất ít nhưng không biết Lê Hồng Quân còn có khuynh hướng bạo lực, cô bị dọa nên lập tức lùi lại một bước rồi hô: "Tôi nói thật cái gì? Đây là nhà tôi, tại sao tôi không thể về, hơn nữa việc tôi xin nghỉ phép là vì tôi đã phạm sai lầm à? Nhỡ đâu tôi không khỏe thì sao?"
"Không trách mọi người đều nói có mẹ kế thì có cha dượng, quả nhiên lời xưa nói không sai."
Nói đến đây, Lê Thiện đã rơi nước mắt.
Cô che mặt, cho dù khóc đến lê hoa đái vũ* cũng không cản trở miệng cô tiếp tục nói thêm: "Con chỉ muốn về để hỏi ba vài điều, cuối cùng là ai đã bịa đặt ở bên ngoài là con đã phạm sai lỗi."
*Lê hoa đái vũ [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
"Một cô gái trẻ tuổi như con có thể phạm lỗi gì?"
"Nếu như bị người ta nghe thấy thì người ta sẽ nói con thế nào?"
Mặc dù không chỉ đích danh nhưng Đồng Linh vẫn cảm thấy lời nói đó giống như một cái tát tát vào mặt mình.
Lê Hồng Quân nghe xong thì không khỏi có phần nghi ngờ nhìn về phía Đồng Linh.
Vậy mà vừa rồi Đồng Linh còn thề son sắt.
Hai vợ chồng không nói gì, đúng lúc này đột nhiên ngoài cửa vang lên giọng nói của giám đốc Lưu: "Lão Lê, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Hiếm khi con bé mới về mà ông lại khiến con bé khóc sướt mướt như vậy."
"Ồ, sao ông còn cầm gậy vậy?"
Tôn Lệ Phương thò đầu ra từ sau lưng giám đốc Lưu, bà nhìn thấy cây gậy trong tay Lê Hồng Quân thì hoảng sợ thốt lên: "Này… Con bé phạm lỗi thì chỉ cần nói chuyện với nó thôi, cần gì phải đánh gϊếŧ như thế. Con bé cũng không còn nhỏ nữa, cũng cần phải chừa mặt mũi thể diện cho con bé chứ."
Giám đốc Lưu bước nhanh hai bước, giật lấy cây gậy từ trong tay Lê Hồng Quân rồi ném vào trong góc tường.
Mà Tôn Lệ Phương lại kéo tay Lê Thiện, dịu giọng nói: "Con bé này, có chuyện gì mà không thể thẳng thắn nói ra, không nên ngoan cố đối đầu với ba mình thế." Bà vừa nói vừa nhìn về phía Lê Hồng Quân: "Lão Lê, ông cũng có phần không đúng. Nếu có vấn đề thì giải quyết vấn đề, cũng không sợ người khác nghe thấy mọi người ồn ào như vậy thì chê cười à?"
"Bà bớt tranh cãi đi." Giám đốc Lưu thấy Tôn Lệ Phương lải nhải mãi thì không khỏi cau mày trách mắng một câu.
Tôn Lệ Phương bĩu môi, sau đó khinh thường quay mặt đi.