“Đúng vậy, chị họ tôi nói vừa khổ vừa mệt, đã vậy còn ăn không đủ no.”
“Không biết có khổ hay không, nhưng mấy cậu cứ nhớ lại lịch sử của nước mình đi…”
Trương Duyệt tràn đầy tinh thần chiến đấu: “Chúng ta phải có một tinh thần chịu đựng gian khổ, làm việc chăm chỉ để cống hiến cho tổ quốc!” Nói xong còn không quên mời mọc Lê Thiện: “Lê Thiện, cậu thấy sao hả? Có muốn đi chung không, đỡ phải bị mẹ kế của cậu tìm đại một người để gả ra ngoài.”
Mẹ kế của Lê Thiện cũng không phải là người tốt lành gì, là điển hình của tiếu diện hổ*.
Chú thích: Ý chỉ những người hung dữ chua ngoa nhưng lúc nào cũng khoác lên mặt dáng vẻ tươi cười hiền hòa.
Trương Duyệt còn cảm thấy mình đồng ý mang theo Lê Thiện là đã ra tay cứu cô, Lê Thiện nên cảm thấy biết ơn mình mới đúng.
Hơn nữa…
Hạ Đường đã nói chỉ cần cô ta có thể thuyết phục Lê Thiện đi cùng bọn họ tới Tân Thành làm thanh niên trí thức thì sẽ đồng ý làm đối tượng của cô ta.
Trương Duyệt nhìn Lê Thiện từ trên xuống dưới, trong lòng không khỏi cảm thấy ghen tị cùng chua xót, nhưng cô ta cũng không thể không thừa nhận là Lê Thiện thật sự rất đặc biệt.
Tóc đen da trắng, ngoại hình không phải quá hoàn hảo nhưng lại thắng ở khí chất, Trương Duyệt cảm thấy khí chất toát ra từ cô là ‘nhìn thấy mà thương’, nhưng cha cô ta lại cảm thấy đây gọi là phong độ của tri thức, thuộc về kiểu người vừa liếc mắt đã nhìn ra người này đầy khí chất văn hóa.
Bởi vậy Hạ Đường thích cô cũng không có gì lạ.
“Không được.” Lê Thiện nhìn Trương Duyệt cười, yếu ớt đáp lại: “Tôi nghe theo cha tôi.”
Trương Duyệt đột nhiên trở nên khẩn trương, giọng nói cũng bén nhọn: “Chẳng lẽ cậu thật sự muốn đi lấy chồng?”
Sao cô có thể không đi được?
Khó khăn lắm Hạ Đường mới nhả ra cho cô ta một cơ hội!
Lê Thiện vẫn lắc đầu: “Tôi tin cha tôi sẽ không tùy tiện đem tôi gả đại cho người ta đâu.” Nói xong cô liền đứng lên khỏi bếp lò: “Tôi cảm thấy hơi mệt, đi tìm giáo viên xin nghỉ một buổi đây.”
Sau đó Lê Thiện rời khỏi lớp học.
“Trương Duyệt, sao cậu cứ rủ rê Lê Thiện cùng cậu xuống nông thôn thế?” Phương Mỹ Linh ngồi bên cạnh Trương Duyệt khẽ nháy mắt: “Chẳng lẽ cậu không sợ Hạ Đường có gì với cậu ta à?”
Trương Duyệt nhíu mày tỏ vẻ không kiên nhẫn: “Cái gì cơ?”
“Cậu ngốc hay sao đấy, Hạ Đường lúc nào cũng ân cần quan tâm Lê Thiện, bộ cậu không nhìn thấy hay sao? Đã vậy còn cố tình kéo người tới cạnh mình, không sợ hai bọn họ bỏ trốn cùng nhau à?” Nhìn dáng vẻ Phương Mỹ Linh còn sốt ruột hơn cả chính chủ.