Xuyên Vào Truyện Thập Niên Hằng Ngày Hóng Dưa

Chương 20:

Phạm Cầm vừa nghe thấy giọng điệu này thì đã biết đó không phải chuyện tốt, vẻ mặt bà cũng trở nên nghiêm túc hơn.

Sau khi về nhà, Lê Thiện vội vàng bê thức ăn và bát đũa từ dưới bếp lên, còn Trương Trục Nhật thì đóng cửa lại, kể cho Phạm Cầm nghe đầu đuôi mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay.

Phạm Cầm vốn yêu thương Lê Thiện như con ruột của mình, bây giờ lại đột nhiên biết được Lê Thiện bị Đồng Linh ngấm ngầm mưu tính chuyện hôn sự của cô nên bà lập tức nổi trận lôi đình: “Sao không gọi điện cho em? Nếu như để em đi thì nhất định em sẽ xé xác người đàn bà đó ra thành trăm mảnh." Nói xong, bà hung hăng trừng mắt nhìn Trương Trục Nhật: "Lính tú tài thì có ích lợi gì chứ, mắng chửi không được, đánh người cũng không xong, muốn đối phó với những người như thế thì phải để phụ nữ bọn em lên sàn!”

Phạm Cầm thấy Trương Trục Bản chính là đồ ngốc.

Thấy giám đốc Lưu xưởng dệt nhà người ta thông minh, cứ thế dẫn vợ đi cùng, tuy không có tác dụng gì nhiều nhưng chỉ cần công khai cũng đủ khiến vợ hai của Lê Hồng Quân bực tức rồi.

Lê Thiện bưng đồ ăn đi vào thì thấy Phạm Cầm đang tức giận nên cô vội vàng đặt bát xuống xoa dịu: “Mợ cả à, mợ đừng tức giận nữa, cháu không sao đâu.”

"Suýt chút nữa là cháu bị bán đi rồi, thế mà còn bảo mợ đừng tức giận?" Nói xong, Phạm Cầm trừng mắt nhìn Trương Trục Nhật: “Anh đúng là một quý ông giả tạo, chỉ được cái mặt là giống người bình thường thôi nhưng việc đến tay mình thì lại chẳng xử lý được.”

Trương Trục Nhật không phục, lập tức nói: "Việc này vẫn chưa được giải quyết, buổi chiều anh còn phải đến xưởng dệt."

Phạm Cầm không thèm để ý đến ông ấy, tức giận nói: “Nói thế nào?”

"Năm đó Hồng Trân có cống hiến lớn như vậy cho xưởng dệt, con gái duy nhất của bà ấy lại bị bắt nạt nhưng không thể đưa ra lời giải thích nào." Trương Trục Nhật kéo Phạm Cầm ngồi vào bàn ăn, sau đó ân cần đưa đũa cho bà: "Năm đó anh đã bảo là Hồng Trân, chị phải nhổ hết ra cho em."

"Nên như vậy!"

Phạm Cầm đập bàn: “Người phụ nữ đó vì tâm tư lớn nên mới dám ra tay.”

Lê Thiện đưa bánh bao cho Phạm Cầm, hỏi: “Trước kia mẹ cháu không chỉ giữ được việc thôi đâu, cháu nghe dì Tôn nói là nhà ở lúc trước cũng là do xưởng phân cho mẹ cháu đấy.”

"Đúng là ngôi nhà đó được phân cho Hồng Trân." Phạm Cầm tiếp lời: "Nếu không một thợ sửa chữa quèn như Lê Hồng Quân thì chỉ có thể sống trong cái tiểu viện thôi."

Lê Thiện nhân cơ hội đó châm thêm dầu vào lửa: “Họ sống ở phòng của cháu nhưng lại tính toán chuyện kết hôn của cháu. Thật đáng giận.”

Trương Trục Nhật: "Tan làm anh sẽ đi luôn."

“Đúng rồi, phải đề phòng cả bà Lê nữa, bà lão ấy rất khó chơi.” Phạm Cầm nhắc nhở, sợ buổi chiều Đồng Linh quay về thôn tìm viện binh.

Bà lão kia rất giỏi càn quấy, chỉ sợ Trương Trục Nhật không đấu lại được.

Lê Thiện lập tức tỏ thái độ: “Vậy cháu với cậu cả cùng đi đối phó với bà lão kia.”

"Cháu ít đến chỗ đấy thôi."

Phạm Cầm thở dài: “Muốn đối phó với loại người như bà Lê thì phải để mợ đích thân đến.”

Vì vậy: "Tan làm em sẽ đi với anh!"

Phạm Cầm xắn tay áo, chuẩn bị sẵn sàng ra tay với người đàn bà Đồng Linh đó sau nhiều năm như vậy. Năm đó chị cả mới qua đời mà Lê Hồng Quân đã vội vàng muốn tái hôn. Trương gia muốn gây rắc rối nhưng lão bà Lê đó lại uy hϊếp bọn họ, nói sẽ đưa Thiện Thiện về quê nuôi nấng.

Thiện Thiện là đứa con duy nhất của chị cả, làm sao Trương gia có thể bắt đứa nhỏ đi theo bà Lê để chịu khổ được nên cuối cùng đành nhịn cục tức xuống.

Hiện tại chớp mắt đã hơn mười năm trôi qua, Thiện Thiện cũng đã lớn.

Nhà họ Lê này vẫn chưa hết hy vọng, vẫn muốn ức hϊếp Thiện Thiện nhà bà, bọn họ thật sự cho rằng nhà họ Trương chết hết rồi ư?