Xuyên Vào Truyện Thập Niên Hằng Ngày Hóng Dưa

Chương 17

Đương nhiên, lý do này không thể biện hộ được cho nên Đồng Linh vừa nói vừa khóc, quay đầu cầu xin Lê Hồng Quân: "Hồng Quân, ông tin tưởng tôi, tôi thật sự không có ý xấu, tôi chỉ thuận miệng nhắc tới thôi, lúc trở về thì tôi cũng hối hận lắm."

"Bà hối hận cái rắm!"

"Bà hối hận thì tại sao không thông báo cho tôi một tiếng? Bà hối hận thì tại sao còn giấu giếm chồng mình, hả?" Trương Trục Nhật tức giận hỏi ngược lại.

Lý Tú Mai bĩu môi: "Đúng vậy, bà hối hận thì sao không quay lại nói với tôi? Nếu bà nói thì nhất định tôi sẽ không làm mai nữa."

Bà ta vừa nói còn không ngừng vuốt ngực, bày ra dáng vẻ bực tức: "Tôi làm mai nhiều như vậy, đây là lần đầu tiên chịu uất ức đến thế, sau này ai thích làm mai thì làm đi, tôi sợ rồi đó."

Đồng Linh lập tức rụt cổ lại không nói nữa.

Bà ta có hơi sợ Trương Trục Nhật, mặc dù những năm qua không gặp mặt thường xuyên nhưng dáng vẻ khi ông ấy lao đến xưởng dệt vừa nãy rồi đưa Lê Thiện đi vẫn khiến bà ta cảm thấy sợ hãi khi nhớ lại.

Sở dĩ bà ta tìm Lý Tú Mai để làm mai cho Lê Thiện cũng là vì cô có mấy người cậu như vậy.

Lê Thiện cũng sắp tốt nghiệp trung học.

Sau khi tốt nghiệp thì cô phải tìm việc làm, sợ nhà họ Trương sẽ nhớ ra hạn ngạch công việc chính thức lúc trước của Trương Hồng Trân mà giao danh sách kia cho Lê Thiện, cho nên bà ta mới suy nghĩ tiên hạ thủ vi cường. Lê Thiện đồng ý là tốt nhất, sau này gả cho một kẻ tàn tật ngu ngốc, cả ngày quanh quẩn bên chồng, chỉ sợ nghĩ mãi cũng không ra công việc này nữa, còn nếu không đồng ý thì bà ta vẫn còn những lý lẽ khác để thuyết phục Lê Thiện xuống nông thôn.

Bàn tính của bà ta đánh canh cách, dựa vào tính cách của Lê Thiện thì nhất định cô sẽ không đi rêu rao khắp nơi mà chỉ không ngừng suy nghĩ trong lòng thôi.

Nhưng bà ta không ngờ rằng Lê Thiện đã thật sự thay đổi.

Từ lúc Lê Thiện xuất hiện trong tiểu viện xưởng dệt thì mọi chuyện bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát.

"Tôi, chỉ là tôi chưa nghĩ ra nên nói thế nào..." Đồng Linh co rúm người sau lưng Lê Hồng Quân, dáng vẻ vô cùng sợ hãi.

Vốn dĩ Trương Trục Nhật vẫn đang kìm nén cơn phẫn nộ, lúc này nghe thấy Đồng Linh ngụy biện thì không khỏi tức giận, ông ấy nhướng mày trừng mắt nhìn Lê Hồng Quân: "Lúc đầu ông đã nói gì với tôi? Bây giờ lại để vợ mình bắt nạt Thiện Thiện nhà tôi?"

Lúc này Lê Hồng Quân còn đang khϊếp sợ, bị tra hỏi như vậy thì ông ta vô thức nói: "Không có."

"Hồng Quân…" Đồng Linh nức nở hô.

Bây giờ bà ta thật sự rất sợ hãi.

Cho nên bà ta vội vàng lấy quân bài thương lượng của mình ra: "Hồng Quân, tôi còn có Châu Châu và Thông Thông. Nếu tôi thật sự có ý đồ xấu thì tôi không phải là người."

Từ trước đến giờ Đồng Linh đều rất biết diễn.

Lúc này, ngay cả mấy chữ “không phải người” mà bà ta cũng có thể nói ra khiến Lê Hồng Quân lại có chút dao động, ông ta vẫn không tin được người bên cạnh mình lại là một kẻ lòng dạ ác độc, nhưng quả thực Đồng Linh đã gây ra chuyện này, nếu không đưa ra lời giải thích thì không thể biện minh được.

Trương Trục Nhật nhìn chằm chằm Lê Hồng Quân, trong lòng cảm thấy hơi thất vọng.

Ông ấy biết rõ người em rể này không có tính quyết đoán nhưng không nghĩ tới lại tệ đến vậy.

Con gái riêng của mình bị bắt nạt đến thế mà còn nghĩ cách giải vây cho Đồng Linh. Đương nhiên, Đồng Linh là vợ ông ta, còn sinh ra một cặp song sinh, vốn dĩ lòng người thiên vị, mình không nên trông cậy vào ông ta như thế.

Nghĩ như vậy, Trương Trục Nhật cũng không muốn ở lại lâu nữa, ở đây chỉ làm trò cười cho người khác mà thôi.