Trái tim của Thu Tiểu Thiền run lên, cô tươi cười đầy ngọt ngào: "Chỉ cần anh tốt với em thì chẳng có gì phải ấm ức cả. Điều em quan tâm là anh chứ đâu phải thức khác. Sau khi kết hôn, chúng ta sẽ có cuộc sống tốt đẹp, chúng ta có thể sống thật vui vẻ."
Cố Văn Khiên đồng ý gật đầu: "Em yên tâm, nhất định sẽ như vậy."
Sau khi hai người họ nói chuyện trên bờ đê thì Thu Tiểu Thiền về nhà, xung quanh có rất nhiều đôi mắt đang nhìn họ.
Buổi chiều Cố Văn Khiên lùa bò về chuồng bò. Sau khi ăn cơm tối qua loa, anh thắp đèn dầu rồi bắt đầu làm mộc.
Khoảng thời gian này, anh đã làm xong chiếc tủ có năm hộc, bàn sách, bàn trang điểm và hai chiếc ghế được chạm trổ. Dưới tình trạng thiếu dụng cụ, chẳng dùng đến một chiếc đinh, tất cả phải thực hiện dựa vào kỹ thuật ghép mộng gỗ.
Ngoài ra, bức chân dung anh muốn tặng cho cô cũng đã hoàn thành. Anh vẽ hình dáng cô quay đầu mỉm cười, định tặng cô như một món quà tân hôn vào ngày cưới.
Ngón tay của anh vuốt ve chân mày, hai má, và cuối cùng dừng lại trên đôi môi xinh đẹp của cô như thể đang hôn chúng.
Dù cho kỹ thuật vẽ tranh có cao hơn nữa, theo như anh thấy, người trong tranh cũng không đẹp bằng một phần mười nghìn ngoài đời thật.
Quả óc chó trên núi đã chín, từng nhóm người trong thôn lên núi hái quả. Thu Tiểu Thiền cũng mang sọt tre hái về không ít. Cô không định ăn chỗ óc chó này, muốn rang chín rồi để đến mùa đông mang đến chợ đen bán.
Đồ ở nông thôn không đáng giá, nhưng nếu mang lên thành phố thì chúng là của ngon vật lạ. Đây là điều khác biệt giữa các vùng.
Trừ quả óc chó, cô còn cất táo đỏ, nấm rừng, mứt quả hồng, rau khô, mứt quả hạnh, chúng đều là sản phẩm khô được tạo ra sau khi phơi nắng, vì thế tiêu mất hai nghìn điểm mua một bài nhạc. Đây chỉ là suy nghĩ của mình cô, sau khi kết hôn còn phải nhờ Cố Văn Khiên hỗ trợ thì mới thành công.
Thu Tiểu Thiền là người tương lai xuyên qua, cô biết xu hướng kinh tế sau này sẽ phát triển như thế nào, cô cũng biết dù bây giờ đang kiểm soát thị trường rất căng, nhưng vẫn có không ít "chợ đen" ở mọi nơi. Mà Cố Văn Khiên là "người bị hại", gặp số mệnh tàn khốc, không biết anh có giống cô hay không, liệu có thể thản nhiên làm một kẻ "đầu cơ trục lợi" không thể nhìn thấy ánh sáng.
Tối hôm đó Thu Tiểu Thiền đã tắm xong và chuẩn bị đi ngủ, ngoài sân có tiếng gõ cửa, cô đi ra hé mắt nhìn qua khe cửa. Dưới ánh trăng mờ, cô nhìn thấy bóng dáng của Thu Thuận Văn.
Để cho an toàn, Thu Tiểu Thiền vẫn hỏi một câu: "Ai vậy?"
"Là anh, anh trai em."
Lúc này Thu Tiểu Thiền mới gỡ then cài trên cửa. Thu Thuận Văn vừa bước vào, Trương Đại Anh trong phòng cũng nghe thấy tiếng động, bà ấy khoác áo đi ra.
"Sao mày lại đến đây?"
Nghe mẹ hỏi như vậy, Thu Thuận Văn đỏ hết cả mặt, nhưng do trời tối nên không nhìn thấy.
"Chẳng phải Tiểu Thiền kết hôn sao, con là anh trai cũng phải quan tâm chứ."
Anh ta lén gom góp hai mươi đồng suốt hơn hai tháng. Nhân lúc vợ ra ngoài tán dóc không có ở nhà thì vội vàng đưa cho cô, nếu bị vợ biết ả ta lại ồn ào.
Hai mẹ con hơi bất ngờ. Sau khi xuyên qua, Thu Tiểu Thiền không tiếp xúc nhiều với người anh này. Mà trong ký ức của nguyên chủ, anh ta cũng không yếu đuối vì bị cuộc sống tàn phá như bây giờ. Bởi vậy cô có cái nhìn sai lầm đối với Thu Thuận Văn.
Trương Đại Anh hừ lạnh: "Mày còn nhớ mình có mẹ có em à? Tao còn tưởng mày chui ra từ tảng đá chứ! Không biết kiếp này tao đã gây ra nghiệp gì nên mới sinh ra cái thứ như mày."
Thu Thuận Văn thì thào không biết phải nói sao cho phải. Anh ta cũng không muốn như vậy, nhưng có cách nào đâu, một bên là vợ và con trai, một bên là mẹ và em gái, ngoại trừ oán hận thói đời bạc bẽo, hận mình vô dụng, anh ta chẳng thể thay đổi điều gì khác.
Anh ta không có cách nào bắt vợ hiếu thảo với mẹ chồng và yêu thương em chồng, cũng không có cách nào bắt mẹ không tính toán những sai lầm của vợ.
Hơn nữa thời này khó cưới vợ, mà cũng không thể bỏ vợ, để Hổ Tử trở thành một đứa bé không mẹ. Vì chuyện này nên anh ta chỉ có thể đứng về phía vợ.
"Không ai hiểu con bằng mẹ." Thấy biểu cảm của con trai, Trương Đại Anh biết anh ta có ý gì. Bà ấy đã vô cùng thất vọng về con trai từ lâu, nên cũng không muốn nói nhiều, lấy tiền rồi bảo anh ta đi về.
"Đây là số tiền mày phải chi, mày đừng tưởng có hai mươi tệ này thì tao và em gái mày sẽ tha thứ cho tất cả những việc mày đã làm. Nuôi nấng mày mấy chục năm, dù để mạng lại cũng không tính là gì."
Nói xong Trương Đại Anh về phòng đóng sầm cửa lại, bà ấy dặn dò con gái qua cánh cửa: "Tiểu Thiền, trời tối rồi, mau bảo nó về đi, đừng trễ nải việc nghỉ ngơi của chúng ta."