Trước đó Trương Đại Anh đã tính toán, khoảng một trăm tệ chi cho mười mấy bàn dư dả. Chủ yếu là thịt heo, cá và gà chỉ chọn một trong hai, còn cả trứng chiên, cà rốt và cải trắng thì trộn chung, cho thêm chút mỡ heo là thơm phức.
"Trừ tiệc rượu còn có tiền sinh hoạt nữa. Mẹ cứ xem mà làm, chỗ còn lại dùng làm sính lễ cho Tiểu Thiền."
Nói xong Cố Văn Khiên đỏ hết cả mang tai, không nhịn được nhìn về phía Thu Tiểu Thiền đang nhặt rau dưới hiên nhà. Cơ thể cô như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng nhàn nhạt, yên tĩnh và tốt đẹp. Mấy con gà mái kêu cục ta cục tác quanh vườn rau, làm cho bức tranh vốn tĩnh lặng trở nên sống động, cũng tạo nên một cảnh sắc khiến người ta phải bồi hồi.
Làm một sinh viên kiến trúc giỏi, trình độ hội họa của Cố Văn Khiên không hề tầm thường. Lúc này anh bỗng thấy ngứa nghề, muốn vẽ một bức tranh chân dung cho vợ tương lai. Nhưng tiếc là thiếu dụng cụ, anh định khi nào lên thị trấn tìm xem.
Giữa hai chân mày của Thu Tiểu Thiền ẩn giấu ý cười. Gần đây những biểu hiện của anh cũng được, ít nhất đạt 85 điểm. Một người đàn ông tạm thời nghèo khó hay giàu có cũng không sao cả, quan trọng là người đó bằng lòng bỏ ra bao nhiêu chân tình và tiềm năng của anh cỡ nào. Nhìn từ hai điểm này, không uổng công khi đó cô tiêu tám mươi nghìn điểm để mua đạo cụ.
Tuy rằng cô lấy anh dựa theo nhiệm vụ, nhưng làm người bạn đời sống cùng anh đến hết đời, cô vẫn mong tình yêu tồn tại giữa hai người. Cuộc sống như vậy mới có cảm giác hạnh phúc.
Giống như một ngày ba bữa cơm, giữa việc mỗi bữa đều có món mà mình thích ăn, và mỗi bữa chỉ ăn bánh bao chay dưa muối không đổi món, đừng nói là ăn cả đời, sợ là cô còn không kiên trì được một tháng.
Bây giờ anh đã bày ra lòng thành của mình, tất nhiên Thu Tiểu Thiền phải có qua có lại.
Cô ngẩng đầu lên hỏi: "Em chuẩn bị nấu cơm, anh ở lại ăn cùng nhé?"
Cố Văn Khiên cong môi, trong mắt lấp lánh ánh sáng rực rỡ: "Được, để anh thổi lửa giúp em."
Anh không biết nấu cơm, nhưng kỹ năng thổi lửa lại rất điêu luyện. Tháng bảy thời tiết nóng nực, nhiệt độ trong lòng bếp rất cao, anh chủ động nhận việc nhóm lửa cũng được xem là một hành động quan tâm.
Nói là làm, Thu Tiểu Thiền om đậu đũa, đập hai quả trứng gà xào với rau hẹ, có cả một đĩa cà hấp. Cà tím trắng tinh được xối một lớp tương làm từ công thức bí mật, vừa ngon vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ ăn uống. Cố Văn Khiên đứng trước bếp. Tuy đã nóng đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, nhưng khi ngửi thấy mùi đồ ăn thơm ngào ngạt, anh nhìn vợ chưa cưới đang bận bịu trước bếp, không khỏi vô cùng chờ mong cuộc sống sau này.
Sau khi Thu Tiểu Thiền nấu xong ba món ăn, cơm khoai lang trong chiếc nổi nhỏ cũng đã chín. Cô nói khẽ với Cố Văn Khiên: "Được rồi, cho thêm một bó cỏ tranh là được, anh mau ra ngoài đi."
Cố Văn Khiên nghe theo lời cô. Lúc ra ngoài, cả khuôn mặt đỏ bừng, trước ngực và sau lưng đều ướt nhẹp.
"Ôi trời, anh chảy nhiều mồ hôi quá, em nấu nước cho anh tắm nhé."
Lẽ ra anh cũng phải thay quần áo trên người, nhưng tiếc là nhà cô không có quần áo. Việc này đã nhắc nhở Thu Tiểu Thiền, cô phải chuẩn bị hai bộ quần áo cho anh mới được.
Sau khi vắt khô khăn, Thu Tiểu Thiền đưa cho Cố Văn Khiên. Cô nhìn anh lau mặt rồi đến lau cổ, mồ hôi chảy dọc theo cổ thấm đến phần cổ áo đã được cài cúc, tăng thêm cho anh hương vị lạnh lùng. Thậm chí Thu Tiểu Thiền còn cảm nhận được con tim mình đang loạn nhịp.
Cô thầm nghĩ trong lòng: "Đúng là một người ngoài lạnh trong nóng. Thời tiết thế này, đàn ông trong thôn chỉ muốn mặc áo phanh cổ. Còn anh thì hay rồi, đồ mồ hôi nhiều như thế mà chẳng chịu cởi lấy một chiếc cúc áo."
Sau khi lau xong, Cố Văn Khiên nhìn vào ánh mắt cố nhịn cười của Thu Tiểu Thiền, anh còn tưởng có gì đó dính trên mặt mình.
Thu Tiểu Thiền nhận khăn mặt cười nói: "Được rồi, chúng ta ăn cơm thôi, anh dọn đồ ăn lên giúp em đi."
Bàn ăn được đặt dưới gốc lê trong vườn, đó là nơi đầu gió, cũng không hanh nắng, là một nơi rất mát mẻ.
Thu Tiểu Thiền xới cho Cố Văn Khiên một bát cơm đầy, cơm nhiều khoai ít. Thi thoảng Trương Đại Anh sẽ gắp thức ăn cho anh, khỏi phải nói bà ấy vui mừng biết bao nhiêu khi nhìn thấy anh ăn từng miếng ngon lành.
Ăn xong hai bát liền, anh bỏ bát đũa xuống, Trương Đại Anh cười tít mắt hỏi: "Ăn no chưa? Bác bảo Tiểu Thiền xới thêm cho cháu một bát nhé?"
Cố Văn Khiên lắc đầu: "Thôi ạ, hôm nay cháu ăn no lắm rồi, tay nghề nấu ăn của Tiểu Thiền quá ngon."
Trương Đại Anh thấy hai má hóp háp của anh thì bảo: "Cháu sống một mình, nấu ăn cũng khó khăn. Hay là sau này cháu sang nhà bác ăn đi, dẫu sao thì ngày cưới của cháu và Tiểu Thiền cũng đã được quyết định rồi, người khác không đồn thổi gì đâu."