Trước hết là cứu Thu Tiểu Thiền bị rơi xuống nước, thỏa mãn giấc mơ làm anh hùng của phái nam, nghiên cứu đã chứng minh rằng mọi người thường có ấn tượng tốt về những người họ đã giúp đỡ.
Kế tiếp Thu Tiểu Thiền tìm thời cơ thể hiện tính cách và khí chất mà anh ái mộ, không chỉ có sự dịu dàng truyền thống chăm lo cho trong nhà mà còn có sự độc lập và chủ động của phụ nữ hiện đại, hai tính cách mâu thuẫn này hòa lẫn vào nhau, tạo nên một sự hấp dẫn lạ thường.
Một điều cuối cùng và cũng là điều quan trọng nhất, đàn ông càng kiềm chế du͙© vọиɠ thì càng nồng nhiệt, một khi mở ra một kẽ hở, dù chỉ một khe hở nhỏ thôi cũng đủ để đốt cháy cả một thảo nguyên rộng lớn.
Ngày hôm sau, Thu Tiểu Thiền mang cỏ heo đến chuồng heo như thường lệ, phát hiện thím Chu nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, cô đã đoán ra đại khái nhưng vẫn chủ động hỏi.
"Thím, trên mặt cháu có dính gì à?"
Thím Chu thở dài nói: “Hôm qua cháu ra sân phơi lúa xem phim à? Nghe nói cháu xem được một lúc thì bỏ đi tìm đồng chí Cố ở chuồng bò. Có người nhìn thấy các cháu đang ôm nhau đấy.”
Mối quan hệ giữa cô và Cố Văn Khiên đã trở thành một "sự thật" mà có giải thích cũng không ai tin. Một đồn mười, mười đồn trăm, ai cũng tin là thật, cho dù Thu Tiểu Thiền có ý đồ riêng, cô vẫn phải làm bộ làm tịch giải thích một phen, còn người khác có tin hay không thì để sau rồi tính.
Không cần nghĩ cũng biết là ai nói, lúc đó người duy nhất có điều kiện khách quan nhìn thấy cô đi vào chuồng bò chính là Lý Tam.
Rõ ràng Cố Văn Khiên đã đẩy lùi gã ta, gã ta không phục lại đổ thừa, bôi xấu Thu Tiểu Thiền và Cố Văn Khiên.
Tình hình hiện tại là cô không thể đề cập đến chuyện của Lý Tam, nói ra chỉ tăng thêm lời ong tiếng ve, “Trước nhà góa phụ có nhiều thị phi”, huống chi cô là một “góa phụ chưa cưới” trẻ trung xinh đẹp.
Buổi sáng Cố Văn Khiên đi chăn bò về dọn dẹp chuồng gia súc, anh nghĩ đến Thu Tiểu Thiền, định đến nhà Đội trưởng để nói chuyện, còn chưa đến ngã tư đã gặp được thím Hạ.
“Đồng chí Cố đi đâu thế?”
Cố Văn Khiên chào hỏi một tiếng, sau đó nói rằng mình đi đến nhà Đội trưởng.
"Hay là cháu khoan đi đã, thím tới tìm có chút chuyện muốn nói với cháu."
Cố Văn Khiên mời thím Hạ vào phòng, rót cho bà ấy một cốc nước ấm.
Thím Hạ nhận lấy chiếc cốc tráng men mỉm cười, vừa cầm trong tay vừa nói: “Thật ra thím không nên nói chuyện này, nhưng hoàn cảnh của Tiểu Thiền rất đặc biệt, gia đình họ là người ngoài thôn, không các cô dì chú bác nâng đỡ. Thím và mẹ con bé lớn lên cùng nhau, tình cảm cũng thân thiết hơn những người khác. Chẳng qua số mệnh con bé đó không tốt, không có gia cảnh tốt."
Theo lời thím Hạ, Cố Văn Khiên lại nghĩ đến Thu Tiểu Thiền, nghĩ tới đêm qua cô lén lau nước mắt, trong lòng có chút thương tiếc.
“Lần trước thím đến làm mối cho hai đứa cháu lại không đồng ý, thím thầm nghĩ chắc cháu không thích mấy cô gái nông thôn, nhưng gần đây trong đội có quá nhiều lời bàn tán về hai đứa. Hôm nay thím lại nghe có người nói, tối qua Tiểu Thiền xem phim xong thì đi tìm cháu, thấy hai đứa ôm nhau, có vẻ là tận mắt nhìn thấy. Thím không biết có phải là sự thật hay không, nếu không phải thím sẽ đến từng nhà để giải thích, nhưng nếu là thật thì cháu phải cho Tiểu Thiền một câu trả lời hợp lý, con bé đã khó khăn vậy rồi, cháu đừng làm khổ con bé thêm nữa nhé!"
Cố Văn Khiên cau mày, anh cũng nghĩ như Thu Tiểu Thiền, biết chắc chắn chuyện này là do Lý Tam truyền ra ngoài. Lý Tam mở miệng trước coi như “giáng đòn phủ đầu”, như thế cho dù bọn họ chỉ ra và xác nhận Lý Tam có ý đồ quấy rối Tiểu Thiền cũng sẽ biến thành bôi nhọ vì thẹn quá thành giận.
Thím Hạ thấy vẻ mặt nghiêm nghị của anh, tựa như anh không hề làm chuyện như vậy, trong lòng bà ấy tràn đầy phẫn nộ.
"Thím biết không phải mà, chắc chắn là có người nói bậy nói bạ! Cháu nói xem ai độc miệng vậy, sao vẫn không chịu buông tha cho Tiểu Thiền chứ!"
Nhìn thấy bà ấy như thế Cố Văn Khiên cũng không còn tức giận, gần đây anh đã thấy được sức tàn phá của lời đồn thổi, đúng như những gì Tiểu Thiền đã nói, mang ngọc trên người cũng là cái tội, chỉ cần một ngày cô không kết hôn, vẫn khoác lên mình dáng vẻ xinh đẹp như vậy, chịu thiệt là điều không thể tránh khỏi.
Thậm chí anh còn vui mừng vì người bị mắc kẹt trong lời đồn này là chính mình, nếu là những người đàn ông khác, không thể nào đảm bảo rằng họ sẽ không ép Tiểu Thiền làm điều gì đó khiến cô tổn thương.
"Thím à, chuyện này chắc chắn không phải là sự thật. Cháu và đồng chí Thu rất trong sạch, nhưng những lời đồn thổi kia đều nhằm vào chúng cháu. Cho dù chúng cháu có đến từng nhà giải thích thì cũng sẽ không ai tin đâu."
Thím Hạ thở dài: “Ai nói không phải chứ, vẫn là câu nói kia, muốn trách thì trách cái số không tốt, không chấp nhận số phận thì cũng không thể làm gì được.”
Bà ấy đặt cốc trà xuống định rời đi, nhưng Cố Văn Khiên đột nhiên ngăn bà ấy lại.