Cô vừa đi thì Lý Tam cũng đuổi theo từ xa xa, thính giác của Thu Tiểu Thiền rất nhạy bén nên đã nhận ra có người đang đi theo sau, cô hỏi hệ thống: "Người phía sau là ai? Chẳng lẽ là muốn trùm bao tải bắt cóc ta?"
Từ khi cô tới đã đắc tội không ít người, không thể loại trừ khả năng có người thẹn quá hóa giận muốn cho cô một bài học.
"Lý Tam, hệ thống kiểm tra ra mức sát thương của đối phương khá cao, mời người xuyên không chuẩn bị sẵn biện pháp bảo vệ an toàn cá nhân."
Thu Tiểu Thiền cười ha ha: "Ai không biết lại tưởng mi đang quảng cáo ba con sói đấy."
Hệ thống bất đắc dĩ: "Đây là ảo giác của ký chủ."
Thu Tiểu Thiền cũng từng gặp không ít người như Lý Tam ở trong những nhiệm vụ khác, do khuyết tật nên trong lòng ít nhiều đều có chút biếи ŧɦái, ngấp nghé sắc đẹp của nguyên chủ, cưỡиɠ ɧϊếp ở nơi vắng vẻ không người cũng là chuyện có khả năng xảy ra.
Nếu như đối đầu chính diện cô có thể đảm bảo mình không bị thương tổn, trong hệ thống cũng có vũ khí phòng thân, nhưng cô quyết định dùng cơ hội lần này để đột phá mối quan hệ giữa cô và Cố Văn Khiên.
Đến chỗ ngã ba, bên trái là đường đến chuồng bò, bên phải là đường về nhà, bước chân của Thu Tiểu Thiền chậm lại, chờ xem hành động của Lý Tam. Nếu như cô là người có ý đồ xấu thì nơi này là một hiện trường tuyệt vời để gây án, bằng không chờ khi cô rẽ theo hướng về nhà, hai bên đường đều tập trung các hộ gia đình, tuy rằng phần lớn mọi người đã đến đại đội xem phim nhưng cũng không thể loại trừ tình huống hét một tiếng là sẽ có người xuất hiện.
Quả nhiên khi Thu Tiểu Thiền chậm lại thì bước chân của Lý Tam cũng trở nên nhanh hơn, thậm chí còn chạy bước nhỏ, Thu Tiểu Thiền giả vờ quay đầu nhìn như bị hoảng sợ, trên khuôn mặt mù một mắt kia của Lý Tam lộ ra vẻ hưng phấn xen lẫn dữ tợn, trông có chút đáng sợ.
Cô hoảng hốt hỏi: "Anh là ai? Anh không phải là người của đại đội chúng tôi!"
Lý Tam đứng cách cô hai mét và cười nói: "Tôi là Lý Tam, tôi từng bàn chuyện hôn nhân với em, em nên biết tôi mới đúng."
Bởi vì kích động nên con mắt bị mù kia của gã ta xuất hiện màu đỏ đáng sợ, Thu Tiểu Thiền "Sợ" đến nỗi hốc mắt đỏ lên, không khỏi run rẩy, dáng vẻ sợ hãi của cô tựa như một chú thỏ trắng đang lấy lòng tâm lý bất thường ẩn sâu trong lòng Lý Tam.
Gã ta đi từng bước tới gần Thu Tiểu Thiền, vừa đi vừa nói: "Từ lần đầu tiên nhìn thấy em tôi đã rất thích em, mỗi khi trời tối trong mơ đều là bóng hình của em, nhưng em không muốn lấy tôi, điều này khiến tôi rất tức giận, em nói xem tại sao em không muốn lấy tôi, tôi thích em như vậy, kết hôn với tôi chắc chắn tôi sẽ thương yêu em thật nhiều."
Nói xong thì Lý Tam cũng đã cách rất gần, Thu Tiểu Thiền sợ hãi lui về phía sau, trước khi Lý Tam bắt được cánh tay cô thì cô đã hét lên và chạy về phía trước, hướng cô chạy chính hướng chuồng bò.
Buổi tối Cố Văn Khiên không đi xem phim, ở đây anh không có bạn bè cũng không có người thân, anh thường cảm thấy mình chỉ là khách qua đường trong chốn ồn ào này, không khí càng náo nhiệt càng dấy lên cảm xúc đau khổ trong anh.
Trong thôn không có điện, nhà nhà đều chiếu sáng nhờ đèn dầu, để tiết kiệm dầu thắp, trong lúc chưa buồn ngủ Cố Văn Khiên bèn hái lá cây ngồi thổi trên khúc gỗ ngoài phòng.
Khúc gỗ này được anh phát hiện lúc lên núi nhặt củi, là sinh viên giỏi của ngành kiến trúc thì càng giỏi phát hiện những thứ tốt đẹp không đáng chú ý ở trong cuộc sống. Sau khi mang về sửa chữa một phen, quả nhiên đã có một loại hơi thở xưa cũ mà thoải mái, nếu như bên ngoài chuồng bò không phải nhà tranh vách đất mà là sân nhỏ cổ kính xinh đẹp thì sẽ càng tôn nhau lên.
Lúc tiếng hét của Thu Tiểu Thiền vang lên, Cố Văn Khiên vừa thổi xong một đoạn và dừng lại, trong lúc ngẩn ngơ anh tưởng rằng mình nghe nhầm, sau đó lại nghe thấy một tiếng nữa.
Sau khi nhận ra là Thu Tiểu Thiền, Cố Văn Khiên đứng phắt dậy chạy ra ngoài, xa xa chỉ thấy cô gái mặc áo trắng đang hoảng hốt chạy, đằng sau có một người đàn ông không ngừng đuổi theo sát.