Trương Đại Anh nghe thấy lời này thì mặt mày sa sầm, từ trước đến nay bà ấy luôn làm theo nguyên tắc "Gia đình hòa thuận thì mọi chuyện mới thuận buồm xuôi gió", có lẽ là do bà ấy nghĩ mình là bề trên nên không so đo với con cái, vì thế mới nuôi lớn lòng tham của Trần Quế Liên.
Con người đều có điểm yếu, điểm yếu của Trương Đại Anh chính là con gái Tiểu Thiền.
"Nhà chúng tôi bất hạnh nên mới cưới một đứa con dâu như cô, cũng do lúc ấy tôi mù nên mới không nhìn rõ khuôn mặt thật của cô. Thôi không nói nhiều nữa, chúng ta đã tách hộ rồi, sau này ai sống nhà nấy là được. Tôi cũng không trông chờ cô sẽ phụng dưỡng tôi, chỉ cần đừng đến vừa đánh vừa chửi là được, để tôi được sống thêm mấy ngày yên tĩnh."
Ý trong lời nói này rõ ràng bảo Trần Quế Liên bất hiếu, trước đây cũng có cãi nhau nhưng bà cụ chưa từng nói nặng lời như vậy bao giờ, mặt Trần Quế Liên lập tức tối sầm, vươn tay muốn đập bàn nhưng bị Thu Tiểu Thiền bắt được, sau đó Trần Quế Liên cảm thấy tay mình tê rần. Chờ đến khi Thu Tiểu Thiền buông ra Trần Quế Liên thử xoay cổ tay, không ngờ đã gãy.
Trên mặt ả ta lộ vẻ hoảng sợ, nhìn Thu Tiểu Thiền như nhìn thấy ma quỷ: "Mày làm cái gì khiến tay tao gãy rồi!"
Thu Tiểu Thiền cười nhạt nói: "Chị dâu, lãng phí lương thực sẽ bị trời phạt đấy, chị nên nhanh chóng tìm thầy lang khám tay cho chị đi, đừng để lại bệnh kín thì sau này có tay mà cũng như không."
Đây là câu nói Thu Tiểu Thiền trả lại cho Trần Quế Liên, ngày đầu tiên cô xuyên đến Trần Quế Liên nói cô chỉ xứng lấy một người cụt tay cụt chân, tuy rằng lúc đó ả ta nhằm vào nguyên chủ, nhưng Thu Tiểu Thiền là một người thù dai, coi như cô trả thù này giúp nguyên chủ.
Trương Đại Anh nhìn thấy con dâu vừa khϊếp sợ vừa tức giận, bỗng nhiên bình tĩnh lại. Đã sống đến tuổi gần đất xa trời rồi còn chuyện gì đáng để so đo chứ, dù sao con trai cũng là do mình sinh ra, nó không hiếu thảo thì cũng không phải là không có lỗi. Còn con dâu, đó là con gái nhà người khác, con nhà mình còn không hết lòng hết dạ với mình, sao có thể mong con gái nhà khác hiếu thảo cỡ nào chứ.
"Tiểu Thiền, con chia nửa bát thịt kho tàu cho chị dâu con mang về đi, Hổ Tử đang tuổi ăn tuổi lớn, người làm bà nội như mẹ ăn ít đi mấy miếng cũng không sao, không thể để thằng bé thiệt thòi được."
Thu Tiểu Thiền hiểu ý của Trương Đại Anh, mặc kệ Trần Quế Liên thế nào, dù sao Hổ Tử cũng là máu mủ nhà họ Thu, Trương Đại Anh không thể nhẫn tâm bỏ mặc.
Hơn nữa hôm nay Trần Quế Liên tới đây, trong đội có rất nhiều ánh mắt đang nhìn, nếu như thật sự không cho một miếng thịt nào, không biết sau đó sẽ còn truyền ra bao nhiêu lời đàm tiếu nữa.
Nhưng nếu cứ cho như vậy thì trong lòng Thu Tiểu Thiền cũng khó chịu, lúc cầm lấy cái bát nhỏ để chia cô nhanh trí rắc một ít bột ba đậu vào, sau đó giả vờ như không nỡ đưa cho Trần Quế Liên.
"Chị dâu, thịt đã cho rồi nhưng nhớ trả lại bát, lúc trước tách hộ chị đã chọn hết bát đẹp, để lại cho chúng tôi toàn bát mẻ, dùng bát mẻ lâu như vậy cũng có chút tình cảm."
Cô nói như vậy một là chỉ ra chuyện Trần Quế Liên “chiếm hời”, bất công trong chuyện tách hộ, hai là ám chỉ trong lòng cô Trần Quế Liên còn chẳng bằng cái bát mẻ.
Trần Quế Liên vốn định đốp lại một câu không thèm, nhưng khi nhìn thấy thịt kho tàu mỡ nạc đan xen kia, lại ngửi thấy mùi thịt, chút khí thế muốn từ chối kia lập tức biến mất.
Ả ta là một người rất lười, cơ thể chắc nịch nhưng hở tí là xin nghỉ, không làm được bao nhiêu điểm công, trong nhà chỉ dựa vào một mình Thu Thuận Văn nên cũng không thể ăn thịt thường xuyên.
Hôm nay tới đây không chấm mυ'ŧ được gì, tay còn bị thương, nếu như không lấy thịt thì đúng là lỗ lớn.
"Hừ, tôi cũng sẽ không nể mặt các người, trở về sẽ nói với Thuận Văn và Hổ Tử là kẻ làm bà nội làm cô như các người ghê tởm cỡ nào."
Nói xong ả ta dùng tay không bị thương kia nhận lấy cái bát rồi đi về, còn cánh tay bị thương không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏi.
Thu Tiểu Tiền hét lớn ở sau lưng ả ta: "Chị dâu, vốn dĩ tôi định chăm mẹ ăn cơm xong sẽ mang cho Hổ Tử, không ngờ chị đã ngửi mùi tới trước."
Như thế lại khiến Trần Quế Liên cắn nát răng, lời này chẳng khác nào chửi bóng chửi gió ả ta là chó!
Chờ bóng dáng của Trần Quế Liên đi xa, hàng xóm hóng chuyện cũng tản đi, Trương Đại Anh mới nhìn con gái và hỏi: "Tay của chị dâu con là do con gây ra?"
Thu Tiểu Thiền cắn đũa ra vẻ vô tội, trong đầu đang tìm cớ để phủ nhận, nào ngờ Trương Đại Anh chỉ nói thế chứ không có ý ép cô trả lời.
"Ăn cơm thôi, bị nó quấy rối một trận như vậy cơm sắp nguội hết rồi."
Thu Tiểu Thiền vội vàng gật đầu cầm bát cơm lên, may là mùa hè nên dù có chậm mười mấy phút thì cơm canh cũng vẫn còn ấm, nếu không còn phải hâm nóng lại.
Cô đang ăn ngon lành thì Trương Đại Anh lại nói: "Chỉ thoáng cái mà con cũng đã lớn như vậy rồi. Trước đây mẹ luôn lo lắng con yếu đuối dễ bị người ta bắt nạt, như bây giờ rất tốt. Mặc kệ sau này có thể tìm được nhà chồng tốt cho con hay không, bản thân con sống thật tốt mới là chuyện quan trọng nhất."
Thu Tiểu Thiền nhìn sang, thấy Trương Đại Anh đang mỉm cười với cô, nụ cười kia như thể bà ấy đã hiểu rõ điều gì đó, nhưng cũng có vẻ như là do cô nhìn nhầm.