Vợ Đội trưởng không phải loại người thấy tiền là sáng mắt, thứ đáng giá như thế sao bà ấy có thể nhận, vội vàng từ chối: “Thím không thể nhận, hôm nay những lời thím nói đều là sự thật, cũng không giúp được gì cả, con và mẹ con sống cũng khó khăn, vẫn nên mang về ăn đi.”
Những quả trứng này đến vỏ trứng cũng được lau sạch sẽ bóng loáng, chắc chắn là đã gom góp từ lâu và rất được trân trọng. Người trong đội đều biết rõ chuyện nhà họ Thu, hai mẹ con cả năm chẳng kiếm được bao nhiêu điểm công, muốn ăn no cũng là một vấn đề, sao vợ Đội trưởng có thể biết được những quả trứng này là do Thu Tiểu Thiền dùng điểm tích lũy đổi lấy chứ.
Lúc nói chuyện với Đội trưởng, Cố Văn Khiến vô thức chú ý đến tình hình của Thu Tiểu Thiền. Nếu như trước đây ấn tượng của anh về cô được xây dựng từ những lời nói vụn vặt của những người trong thôn, vậy thì hôm nay anh đã có nhận thức mới về cô. Anh phát hiện thật ra cô là một cô gái vô cùng thông minh và cũng rất dũng cảm, chỉ là cô giỏi “giấu dốt” mà thôi.
Dù có nói gì thì vợ Đội trưởng vẫn không chịu nhận, cuối cùng Thu Tiểu Thiền chỉ đành đeo giỏ tre lên rồi rời đi. Cô vừa đi thì Cố Văn Khiên cũng tạm biệt Đội trưởng, vợ Đội trưởng vừa nhìn theo bóng lưng hai người rời đi vừa nói với chồng: “Mặc dù những lời nói kia đều là tin đồn nhảm, nhưng hai đứa thật sự rất xứng đôi, tiếc là một người danh tiếng không được tốt, một người thì thành phần có vấn đề, nếu đến với nhau thì sẽ khó sống lắm.”
Đội trưởng gõ điếu thuốc rồi châm lên, nói: “Bà bớt lo chuyện bao đồng đi, cái tốt không học toàn học theo mấy bà tám.”
Nói xong cũng quay vào trong, bỏ lại vợ giận mà không có chỗ trút.
“Người gì vậy chứ, tôi mới nói một câu mà đã thành bà tám rồi.”
Bà ấy thở dài, dọn dẹp ly trà trên bàn rồi mang đến bên giếng rửa.
Bước chân của Cố Văn Khiên dài hơn Thu Tiểu Thiền, chưa đi được mấy bước đã đuổi kịp, hai người đi cùng nhau một đoạn vẫn không nói năng gì, Thu Tiểu Thiền đang đợi cơ hội lên tiếng, Cố Văn Khiên thì không biết nói gì.
Đi được mấy phút, hai người không hẹn mà cùng lên tiếng.
“Anh…”
“Cô…”
Thu Tiểu Thiền bật cười: “Đồng chí Cố, anh nói trước đi.”
“Chuyện hôm nay cô làm rất tốt, đôi khi lương thiện quá mức sẽ khiến bản thân thiệt thòi, càng lương thiện thì càng chịu thiệt.”
Thu Tiểu Thiền gật đầu: “Vâng, tôi hiểu rồi, cảm ơn anh đã quan tâm. Sau này tôi sẽ dũng cảm tự bảo vệ mình, cũng bảo vệ người tôi quan tâm, sẽ không để người khác ức hϊếp.”
Nụ cười của cô rất xán lạn, Cố Văn Khiên nhìn thoáng qua rồi dời tầm mắt, gật đầu tán thành lời nói của cô.
Anh nhớ đến lời đề nghị lúc trước của thím Hạ, đoán rằng có lẽ cô cũng biết, trong lòng ít nhiều gì cũng sẽ thấy ngượng ngùng, nhưng lời từ chối lúc ấy của anh là do vấn đề của riêng anh chứ không liên quan gì đến cô cả. Trên thực tế, cô là một cô gái tốt, xứng đáng gặp được một người đàn ông tốt dốc lòng bảo vệ.
Hai người đi cùng nhau thêm mấy phút, tách ra ở ngã ba đường, Thu Tiểu Thiền đeo giỏ tre về nhà, còn chưa đi đến cửa, cuộc đối đầu giữa cô và Lý Xuân Hoa đã truyền khắp đại đội.
“Con bé này tự dưng trở nên lợi hại quá chừng, mọi người chưa thấy cảnh Lý Xuân Hoa bị con nhỏ mắng đến không thốt nên lời luôn.”
“Nếu con bé lợi hại như thế sớm hơn mấy năm thì cũng không rơi vào cảnh bị người ta nói không thể gả được.”
Suy nghĩ của con người rất kỳ lạ, mềm nắn rắn buông là chuyện thường tình. Lúc trước Thu Tiểu Thiền cẩn thận dè dặt để ý đủ chuyện, ước gì mình có thể học đà điểu chôn đầu xuống đất, thế mà vẫn bị người khác bắt nạt. Bây giờ cô đã trở nên lợi hại, trái lại lời đánh giá của mọi người về cô đã thay đổi.
Hành trình đi mua thịt của Thu Tiểu Thiền dời sang hôm sau. Hôm nay cô vẫn dậy sớm theo thường lệ, đeo giỏ trứng gà ra ngoài, lúc đi qua chuồng bò đầu thôn, cô còn cố tình tặng bánh cà tím làm lúc sáng cho Cố Văn Khiên.
Cố Văn Khiên vừa nấu xong bữa sáng, khoai lang và bắp ngô luộc. Thật ra anh không giỏi nấu nướng cho lắm, lúc trước ở nhà mọi chuyện đã có người giúp việc lo, đến phòng bếp trong nhà anh cũng chưa từng đặt chân vào. Từ khi đến thôn Thượng Nghiêu, mỗi ngày đều phải giải quyết vấn đề thức ăn, thỉnh thoảng anh có dùng phiếu lương thực mẹ gửi để lên trấn trên đổi một ít bánh bao thô, nhưng số lần không nhiều, vì anh biết mẹ tích góp phiếu lương thực không dễ dàng gì, anh không nỡ dùng, vẫn luôn gửi lại phiếu lương thực cho mẹ ở lần gửi thư sau.
Mấy lần sau mẹ cũng dùng một chút “mưu mẹo”, toàn gửi cho anh phiếu gần hết hạn, như vậy anh không thể nào giữ lại không dùng, hết thời hạn chúng sẽ trở thành mấy tờ giấy vô dụng, chắc chắn không thể lãng phí được.