Trước khi xuất phát cô đã chuẩn bị đầy đủ, thay một chiếc áo ngắn tay màu vàng nhạt, sở dĩ cô chọn chiếc áo này cũng có lý do, bộ quần áo này bị dính nước sẽ ôm sát nhưng sẽ không bị lộ hết. Hai chiếc áo sơ mi trắng còn lại sau khi dính nước mà mặc trên người sẽ có hiệu quả giống như quần áo trong suốt, trong thôn người tới người đi, chẳng may bị người khác nhìn thấy thì người chịu thiệt chính là cô.
Cõng chiếc giỏ tre ra khỏi cửa, Thu Tiểu Thiền sinh ra một luồng khí thế dũng cảm không chút sợ hãi. Sống mấy chục năm, làm nhiều nhiệm vụ như vậy, đây là lần đầu tiên cô chủ động "quyến rũ" một người đàn ông.
Có lẽ vì trong lòng đang suy nghĩ nên dọc đường Thu Tiểu Thiền đi rất vội vàng, không còn hứng thú ngắm cảnh núi non sông hồ như trước. Đi đến bờ sông thì nhìn thấy Cố Văn Khiên đang chăn bò trên cánh đồng, cô hít một hơi thật sâu và ngồi xổm xuống bên bờ sông vớt bèo, đồng thời vừa vớt vừa chú ý đến tình hình bên Cố Văn Khiên.
Chẳng mấy chốc, Cố Văn Khiên đi từ cánh đồng đến chuồng bò, Thu Tiểu Thiền cũng xách giỏ tre đi về phía chuồng bò cắt cỏ, vì cố gắng làm thật chân thật, cô dùng sức với tay đến một đám bèo cách bờ rất xa, giả vờ như trượt chân rồi rơi xuống nước.
Giờ phút này cô đã thể hiện kỹ năng diễn xuất một trăm hai mươi điểm, không ngừng tự ám chỉ tâm lý là mình không biết bơi, xuất phát từ bản năng muốn sống nên lớn tiếng kêu cứu giữa sông, vừa mới lên tiếng đã bị sặc nước, điều xui xẻo hơn chính là không hiểu sao mắt cá chân của cô lại bị vướng vào rong. Lúc này Thu Tiểu Thiền thực sự rất lo lắng, nghĩ thầm nếu Cố Văn Khiên không nghe thấy tiếng động hoặc tự nhiên không muốn cứu người, vậy cô thật sự xong đời rồi!
Thu Tiểu Thiền đang định hỏi hệ thống về tình hình bên ngoài thì nghe thấy trong nước có tiếng động lớn, có người nhảy xuống, cô cố hết sức mở mắt ra nhìn qua màn nước thì thấy đôi mắt sắc bén và cánh tay rắn chắc của Cố Văn Khiên trên mặt nước, anh đang bơi về phía cô, cô lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, mặc cho cơ thể mình chìm xuống theo chiều dòng nước, cô nhanh chóng dùng điểm tích lũy đổi lấy một kỹ năng "cơ thể yếu ớt" để mình ngất xỉu càng thêm chân thực hơn.
Trước khi ý thức biến mất, Thu Tiểu Thiền cảm thấy cơ thể mình rơi vào một cánh tay ấm áp và rắn chắc.
Trước khi Cố Văn Khiên đến, anh đã đoán được người rơi xuống nước là Thu Tiểu Thiền hay xuất hiện mấy ngày gần đây. Anh là một người không nói nhiều, thỉnh thoảng nghe người trong thôn bàn tán về cô, biết cô cùng là một nạn nhân của thời đại, ấn tượng về cô không thể nói là tốt mà cũng không thể nói là kém. Lúc này nhìn thấy cô nhắm chặt hai mắt ngất đi trong vòng tay anh, mặc dù cách một lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được sự mềm mại của cô, anh cố nén xúc động muốn rút tay về, mím môi đưa cô vào bờ.
Khi gần đến bờ thì gặp lực cản, lúc này anh mới phát hiện chân cô bị rong quấn, Cố Văn Khiên dùng hết sức kéo ra mới thuận lợi kéo cô lên bờ.
Lúc này, những người trong thôn ở gần nghe thấy động tĩnh cũng đã chạy tới, có già có trẻ, có nam có nữ, từ xa đã nhìn thấy Cố Văn Khiên ướt sũng cả người, ôm một cô gái cũng ướt đẫm như vậy trong vòng tay, có người tinh mắt phát hiện ra cô gái kia chính là Thu Tiểu Thiền.
"Ôi, đó không phải Tiểu Thiền sao, vô duyên vô cớ sao lại rơi xuống nước?"
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ, nếu như bình thường thì việc nam nữ ôm nhau giữa ban ngày ban mặt sẽ là chuyện đồi phong bại tục, nhưng hôm nay là vì cứu người, đương nhiên không thể lôi phương diện đó ra được. Nhưng Thu Tiểu Thiền và Cố Văn Khiên đều chưa kết hôn, lúc này cả người cô ướt đẫm lộ ra đường cong lung linh nằm trong vòng tay đàn ông, các bậc cha chú vẫn rất để ý, huống chi ngay từ đầu thanh danh của cô đã không tốt lắm.
Cố Văn Khiên đặt Thu Tiểu Thiền xuống mặt đất, nhìn sắc mặt cô tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền giống như đã mất đi ý thức, đầu tiên anh thăm dò chóp mũi cô, hơi thở yếu ớt, đã có sự nguy hiểm nhất định.
Anh từng học qua sơ cứu, biết sau khi đuối nước phải nhanh chóng xử lý. Anh hơi do dự một chút rồi lập tức đưa tay nâng cằm của Thu Tiểu Thiền lên, sau khi mở đường thở lập tức bóp chóp mũi tiến hành hô hấp nhân tạo. Trong suốt quá trình, cách ngón tay nên môi anh không chạm vào môi cô, nhưng mọi người vây xem đã kinh hãi đến mức muốn rớt cả cằm.