Trần Quế Liên phát giận xong bỏ đi rồi, vợ chồng bọn họ đã ra ở riêng từ sớm, không hề sống chung với hai mẹ con nguyên chủ, chuyện làm mai Trương Đại Anh không đồng ý thì chỉ có thể bỏ qua, điều này khiến cho Trần Quế Liên tức gần chết. Ả ta đã nhận mười nguyên rồi, nhà họ Lý nói sau khi chuyện thành công còn cho thêm một trăm nguyên, bây giờ một trăm nguyên kia không lấy được thì thôi không nói, ngay cả mười nguyên này cũng phải trả lại. Tiền đã tới tay còn bay mất, ai vui nổi?
Trương Đại Anh cãi lộn mệt mỏi, ngồi xuống nghỉ ngơi, kéo tay con gái và nói với vẻ thương cảm: “Tiểu Thiền, con đừng để bụng đến Trần Quế Liên, chắc chắn mẹ sẽ không để nó đẩy con vào hố lửa.”
Ngay cả tên của Lý Tam, Trương Đại Anh cũng không muốn nhắc đến. Con gái đã chịu thiệt thòi một lần trong chuyện hôn sự, bà ấy thật sự không muốn con mình phải nếm trải lần thứ hai. Nhưng lão già nhà này đã không còn nữa, thân thể mình cũng yếu lắm rồi, càng ngày càng tệ, cũng không biết sống được mấy năm, có thể nhìn thấy con gái thuận lợi lập gia đình hay không!
Thu Tiểu Thiền biết Trương Đại Anh thật sự yêu thương con gái, nếu cô đã tiếp nhận thân thể này, tất nhiên phải thay nguyên chủ báo hiếu cho bà ấy.
Mặc kệ về tình hay về lý, Thu Tiểu Thiền đều hy vọng Trương Đại Anh có thể sống lâu mấy năm. Tính cách nguyên chủ nhu nhược yếu ớt, chuyện gì bên ngoài đều để mẹ phải nhọc lòng, nhưng Thu Tiểu Thiền là người có chủ kiến, nếu như Trương Đại Anh sống với cô, cuộc sống về sau chỉ tốt hơn chứ không kém.
Lúc này giọng nói máy móc của hệ thống vang lên trong đầu Thu Tiểu Thiền: “Ký chủ đến rất đúng lúc, mẹ Thu còn chưa mất, tiếp theo chỉ cần tìm được một người yêu thương ký chủ thật lòng rồi chung sống cả đời là xong nhiệm vụ.”
Thu Tiểu Thiền không lạc quan như hệ thống: “Nói thì dễ, hoàn cảnh thế này thì kiếm đâu ra đàn ông tốt đây?”
Thôn nhỏ vắng vẻ thời thập niên bảy mươi, thanh niên chưa bao nhiêu tuổi đã kết hôn từ sớm cả rồi. Lý lịch nguyên chủ không tốt, danh tiếng không tốt, cơ thể yếu ớt không làm nổi việc nặng, những thứ này đều là khuyết điểm lớn, lập gia đình còn khó hơn làm ni cô, nếu không với khuôn mặt và dáng người nguyên chủ, không đến nổi hai mươi mốt tuổi vẫn chưa gả được.
Còn về nam chính trong truyền thuyết thì chính là một tên đàn ông lớn tuổi chưa vợ trong thôn, một thanh niên lòng dạ sâu sắc lại cần cù dũng cảm, đã bị nữ chính trong sách thu vào túi từ sớm, ngay cả cơ hội cạnh tranh công bằng với nữ chính cô cũng không có.
Hệ thống nhắc nhở: “Ký chủ đã quên mất công cụ tra xét à? Công cụ tra xét có thể thăm dò người có vận mệnh đứng đầu trong bán kính mười dặm.”
Chỉ cần được chọn là người đàn ông vận mệnh hàng đầu, điều kiện về tất cả mọi mặt đều đứng đầu, ví dụ như nam chính trong tiểu thuyết. Mặc dù bây giờ đối phương chỉ là một thanh niên nông thôn bình thường, nhưng ngày sau đất nước sẽ bắt đầu cải cách mở cửa, đối phương thuộc nhóm người đầu tiên nắm bắt cơ hội, trở nên giàu có.
Thu Tiểu Thiền đúng là quên mất, chủ yếu là do trước đó cô toàn hoàn thành nhiệm vụ đánh quái, từ trước đến nay chưa từng dùng đến chức năng này, nghe thấy thế không nhịn được vui vẻ nói: “Thật sao? Vậy thì quá tốt rồi, có mục tiêu nhiệm vụ thì dễ hoàn thành hơn nhiều.”
Xác định được người có vận mệnh hàng đầu xong, cô hoàn toàn có thể chuyển đổi nhiệm vụ sang thành công lược “nam chính”, vẫn tốt hơn là chọn người không có mục tiêu cụ thể.
“Mua đạo cụ này cần tám mươi nghìn điểm.”
Thu Tiểu Thiền chậc lưỡi hít hà: “Ta làm một nhiệm vụ cũng chỉ được sáu trăm ngàn điểm.”
Điểm hệ thống có thể mua đạo cụ, vật phẩm không gian, cũng có thể đổi hiện vật ở thế giới thật, năm điểm đổi được một nguyên nhân dân tệ, tám mươi nghìn tích phân cũng xem như một số tiền lớn rồi.
Trước khi tới đây cô vừa mới đổi một đợt hiện vật, bây giờ trong tài khoản chỉ còn dư lại mấy trăm nghìn điểm. Thập niên bảy mươi là thời đại thể chế kinh tế, số tích phân này là cô giữ lại để đổi vật phẩm.