Bầu trời đen tối của Thành phố Z được thắp sáng đủ màu ánh sáng.
Ánh đèn nhiều màu sắc bão hòa cao lay động trong quán bar, nam nữ trên sàn nhảy gần như mặt đối mặt, dưỡng khí trong không gian bị rút đi khiến người ta có cảm giác chóng mặt khó thở.
Tạ Hoài Dung nắm chặt quai đeo túi sách, gọng kính gần như bị lệch mới xuyên qua được đám người.
Trên bàn trước mặt Chu Kiến An đã bày hai chai rượu, trong ly cũng còn thừa chút rượu, cậu ta vừa thấy Tạ Hoài Dung thì nước mắt nước mũi giàn giụa, say khướt nói:“Người anh em, cuối cùng cậu cũng đến rồi, cuối cùng cũng đến, ngồi đi!”
Quán bar tồi tàn này nằm ở phía sau trường học vừa rẻ vừa náo nhiệt, mọi người đều thích chơi ở đó đến nửa đêm.
Có điều Tạ Hoài Dung không thường tới, một là cậu không có tiền, hai là cậu không có bạn bè gì.
Chu Kiến An là đồng hương với cậu, bọn họ cũng chỉ thêm bạn nói chuyện vài câu, không thể nói quá quen. Hôm nay lúc cậu nhận tin nhắn ở thư viện còn sửng sốt đã lâu, do dự nửa ngày mới dọn cặp sách đến đây.
“Cậu…… xảy ra chuyện gì.” Nói câu quan tâm như vậy, cậu có chút không dễ chịu.
Tạ Hoài Dung lấy khăn giấy từ cặp sách đưa cho cậu ta, sau đó ngồi ở vị trí đối diện cậu ta.
Chu Kiến An đột nhiên xì mũi một cái, không mở miệng nói chuyện của mình, ngược lại nói về cậu trước: “Tôi nói này người anh em, sao cậu cứ mặc đi mặc lại kiểu áo sơ mi kẻ sọc này thế, với kiểu tóc này nữa, dài che cả mắt rồi, sao còn chưa cắt nữa.”
Tạ Hoài Dung gầy mảnh khảnh, cậu mặc áo sơmi to rộng, luôn có vẻ không vừa vặn cổ quái. Gọng kính tròn đen quê mùa và tóc mái che đi, cả khuôn mặt tươi sáng cũng chỉ lộ ra chiếc cằm nhọn cùng với đôi môi hồng mím chặt, ngày thường không hé răng, ánh mắt nhìn người khác có vẻ khắc khe khó hiểu.
Tạ Hoài Dung nói trắng ra: “Quen rồi.”
Nam sinh cũng thích chơi theo nhóm, chơi bóng chơi game, tùy tiện tìm gõ cửa ký túc xá bên cạnh, chơi mấy lần liền quen thuộc, Tạ Hoài Dung lại là một người ngoại lệ, trong phòng từng lén nói chuyện phiếm, có người từng nói cậu âm trầm, nghèo, nhỏ mọn.
Chu Kiến An hơi hiểu về Tạ Hoài Dung một chút, nhưng cũng khó trả lời mấy cái này lắm, cậu ta coi như có nghĩa khí, khi người khác nói chuyện không chọt vào, cậu ta cũng cảm thấy nặng lòng, thỉnh thoảng nói với Tạ Hoài Dung hai câu là thật lòng muốn làm anh em với cậu.
Chu Kiến An cầm cái ly sạch sẽ, sau đó uống cạn rượu còn thừa trong ly của mình: “Nào! Cậu cũng uống đi!”
Tạ Hoài Dung không nhận ly rượu, ôm cặp sách trong lòng ngực mở miệng nói: “…… Cậu uống ít thôi, ngày mai còn có tiết.”
“Tôi biết!” Chu Kiến An đập bàn một cái, khóc sướt mướt, “Tôi biết ngay cậu cũng xem tôi như anh em mà.”
Tạ Hoài Dung: “……”
Tạ Hoài Dung không biết cậu ta không đầu không đuôi đang nói cái gì, dứt khoát không hé răng, mặc cho cậu ta xả ra.
Xả hết cả buổi, cuối cùng Chu Kiến An cũng nói đến trọng điểm của hôm nay:
“Tôi thất tình…… Tôi thất tình! Bỏ tôi thì thôi đi, tại sao còn để cho tôi biết mẹ nó cậu ta là nhân yêu, đây là lần đầu tiên ông đây yêu qua mạng đó! Móa nó!”
* nhân yêu: dùng để gọi người chơi game sử dụng nhân vật khác giới tính thực tế của mình
Tạ Hoài Dung cầm bình giữ ấm uống miếng nước, nghe thấy câu sau của cậu ta thì ho sặc sụa.
Cậu ta rống cực lớn, trong lúc nhất thời mắt của người bàn bên cạnh đều nhìn chằm chằm về phía này.
Tạ Hoài Dung ho khan, thấp giọng khuyên nhủ: “Khụ, chỉ là yêu đương thôi, khụ khụ, cậu đừng đau lòng quá.”
“Cái này mà gọi là yêu đương sao!! Cậu không hiểu đâu, Tiểu Tạ, cậu không hiểu đâu! Cậu không biết tôi mệt mỏi thế nào đâu, thằng già đó dùng máy đổi giọng để giả giọng nhõng nhẽo, anh dài rồi anh ngắn, sau đó cuốn tiền của tôi chạy mất dép rồi.” Chu Kiến An gian nan cười, “Tiền không phải trọng điểm, trọng điểm là trái tim tôi cũng đi theo thằng đó luôn rồi!”
Chu Kiến An buồn uống ngụm rượu, đầu óc cằn cỗi nghẹn ra mấy chữ: “Tôi đây là thần hồn đều diệt, gầy trơ xương, đau thấu tâm can đấy hu hu hu.”
Tạ Hoài Dung do dự: “Thất tình…… thật sự đau khổ như vậy sao?”
Bạn cùng phòng của Chu Kiến An cũng chưa có mặt, cậu ta bực bội buồn muốn chết, vừa nghe lời này thì máu nóng sôi trào, căm uất không thôi: “Tiền! Đó là vật chất! Tình yêu! Đó là trên tinh thần!! Người khác đều nói muốn hủy hoại một người thì nên tần công từ tinh thần, cậu nói thất tình còn không tàn nhẫn còn không khổ hay sao hu hu hu. Yêu qua mạng hại người, mất tiền còn mất mặt nữa hu hu.”
Tạ Hoài Dung không biết khuyên như thế nào, ngồi ở tại chỗ nghe cậu ta nói gút mắt yêu hận “Tiểu ngọc” kia.
Di động của Tạ Hoài Dung vang “Ong ong ——” hai tiếng.
Chu Kiến An đang nói hăng say: “Giờ này ai còn tìm cậu thế?”
Tạ Hoài Dung nắm chặt di động, quét mắt nhìn nội dung tin nhắn.
Swamp: [Thư viện đỏng cửa một giờ rồi, cậu còn chưa trở về phòng sao.]
Swamp: [Đêm nay thầy hướng dẫn kiểm tra phòng đấy.]
Tạ Hoài Dung im lặng: “Một tên ngốc.”
“Ha?”
“Một tên ngốc tìm tôi.”
Chu Kiến An shhh một tiếng, có thể bị Tạ Hoài Dung mắng như vậy, ngoại trừ Hoắc Vân Trạch thì còn có thể là ai.
Tạ Hoài Dung đeo cặp sách: “Tppo đi trước, đêm nay thầy hướng dẫn kiểm tra phòng, cậu cũng về sớm một chút đi.”
Tạ Hoài Dung và Hoắc Vân Trạch có thù oán gần như là một bí mật công khai.
Sau bốn năm đại học, cũng không nhất định sẽ quen hết tất cả mọi người trong lớp của mình, vả lại người thuộc kiểu đơn độc giống như Tạ Hoài Dung, chính là một nhân vật ngoài lề thuần túy.
Cậu có thể được hơn một nửa lớp quen mặt, có thể nói đều là bởi vì Hoắc Vân Trạch.
-
Lúc đầu chuyên ngành của bọn họ phân chia ký túc xá, phân đến cuối cùng lại chỉ còn lại hai người cậu và Hoắc Vân Trạch, khi đó Tạ Hoài Dung còn cảm thấy là mình có vận may tốt, hiện tại nghĩ đến đúng là xui tận mạng.
Từ khi Tạ Hoài Dung vào trường học này, cậu làm chuyện gì cùng bị đối phương lấn át.
Tạ Hoài Dung lấy chìa khóa, mở cửa ký túc xá.
Hoắc Vân Trạch mới từ phòng tắm ra, trên tay cầm một cái khăn lông lau tóc ướt, hắn mặc một chiếc áo thun màu trắng, cơ bắp săn chắc nhưng không khoa trương, có lẽ là do vóc người cao, mỗi lần hắn cụp mắt thì đều cho người ta một loại cảm giác áp bách vô cớ.
Hoắc Vân Trạch chào hỏi một cách tượng trưng: “Về rồi à?”
Tạ Hoài Dung không nói chuyện, chỉ đi ngang qua hắn, đặt túi xuống.
Cậu mới từ quán bar ra, trên người dính mùi rượu và thuốc lá nhàn nhạt.
Động tác lau tóc của Hoắc Vân Trạch hơi ngừng, như là lơ đãng nhắc đến chuyện này: “Hôm nay…… cậu không ở thư viện?”
Hai chữ “Thư viện” khảy dây thần kinh của Tạ Hoài Dung một cái.
Cậu cuộn ngón tay, lãnh giọng nói: “Liên quan gì đến cậu.”
Câu biết mình là người nhạy cảm tự ti.
Từ nhỏ đến lớn, Tạ Hoài Dung luôn thuộc loại con mọt sách nhàm chán không thú vị ở trong miệng của người khác, ngày thường không có thú vui giải trí gì, cũng luôn là một người lẻ loi, nhưng Hoắc Vân Trạch hoàn toàn trái ngược với cậu, hắn giàu có rộng rãi, tính cách lười nhác lại có nhân duyên tốt, tựa như chỉ cần hắn muốn thì các mối quan hệ phức tạp đều sẽ được chải vuốt trong tay của hắn.
Tạ Hoài Dung nghẹn một hơi, nghiêm túc học hành một năm thỉnh thoảng đi làm lúc rảnh rỗi, nhưng cuối cùng điểm ra lại bị Hoắc Vân Trạch đè ở trên, mất học bổng hạng nhất.
Học bổng đối với Hoắc Vân Trạch chỉ là giá cả của một đôi giày, đối với Tạ Hoài Dung thì lại là tiền sinh hoạt hơn nửa năm.
Cậu biết rõ suy nghĩ của mình không khác gì giòi trong rãnh nước, khiến người buồn nôn, bởi vì người kia cũng thi cử đàng hoàng, nhưng cậu vẫn không kiềm được ghen tỵ.
—— Ghen tỵ với Hoắc Vân Trạch.
Đối phương là tấm gương phản chiếu sự chật vật và thất bại của bản thân.
Hoắc Vân Trạch ném khăn lông lên lưng, mắt đen hẹp dài liếc nhìn cậu một cái: “Tùy tiện hỏi thôi.”
Một quyền đánh vào gối bông.
Khi Tạ Hoài Dung tức giận cãi nhau với người khác thì mắt đều đỏ lên, không hề có chút khí thế nào, cậu quay đầu rầu rĩ hỏi: “Thầy hướng dẫn đến chưa?”
Hoắc Vân Trạch nói: “Lừa cậu đấy.”
Tạ Hoài Dung đột nhiên mở to hai mắt nhìn, lặp lại một lần: “…… Gạt tôi?”
“Hoắc Vân Trạch, cậu bị rảnh hả?”
“Có phải cậu cảm thấy tôi dễ bắt nạt, cho nên mới chơi tôi thế nào thì chơi.”
Cậu tức đến cả người phát run, cảm xúc hỗn tạp xông lên đầu.
Đối phương nghiêng người đến gần một chút.
“Tôi không có ý đó, chỉ là tôi sợ……”
Hoắc Vân Trạch chưa kịp giải thích một câu nào thì đèn phòng ngủ đột nhiên vụt tắt.
Đèn sáng lên lần nữa.
Hắn thu lại ánh mắt, nhàn nhạt mở miệng: “Cậu đi rửa mặt trước đi……”