Chỉ Đỏ

Chương 13: Như chưa hề có chuyện gì

Ngồi trên xe, Tố Vọng bắt đầu cảm thấy hồi hộp, mắt nhìn lo lắng khung cảnh xa lạ dần trở nên quen thuộc lướt qua ô cửa sổ. Anh đã kháng cự việc về nhà, không muốn về nhà, anh biết anh không nên trốn tránh, nên đối mặt, nhưng anh không biết nên chủ động đề cập vấn đề này thế nào, anh luôn cho mình ở thế chủ động, bây giờ Trang Kính Tử nghiêm túc, anh giống như con rối bị em ấy dắt đi.

Liệu em ấy sẽ nghe lời anh mà thay đổi?

Hay có khi nào em ấy sẽ nhất quyết không nghe, một mực giữ lấy tình cảm sai trái ấy?

Tố Vọng mơ mơ màng màng giữa thật và giả, anh vừa hi vọng nụ hôn đó đơn thuần là tình cảm gia đình, vừa thất vọng khi nghĩ đến việc nụ hôn đó là tình yêu.

Hai người sau này phải nhìn mặt nhau thế nào?

Chuyện này có thể nói với mẹ và Tố Túc không, hai người sẽ tin sao, cho dù tin thì hai người sẽ đối mặt với chuyện này thế nào, hai người sẽ nhìn Trang Kính Tử bằng ánh mắt gì, gia đình này sẽ tiếp tục tồn tại được hay sao?

Tố Vọng thực sự đã nghĩ rất nhiều, hết trường hợp này đến trường hợp khác, hết viễn cảnh này đến viễn cảnh khác.

Đã có lúc anh tự phản đối suy nghĩ của mình, anh không tự luyến như vậy, anh không thể vì một nụ hôn đó mà tự cho rằng Trang Kính Tử có tình cảm với mình.

Nhưng cảm giác ấm nóng, sự run rẩy nhè nhẹ như tới từ trái tim của đối phương cứ quẩn quanh đầu óc anh, rõ ràng đã qua lâu, lại cứ ngỡ như mới xảy ra.

Anh nhìn vào cánh cửa nhà, tay như bị rút hết sức lực, không thể dùng sức mở cửa được.

"Tiểu Vọng Tử!"

Nghe thấy mấy chữ này làm Tố Vọng giật mình, quay đầu tìm nơi phát ra âm thanh.

"Sao vậy? Trông em giống quỷ lắm à? Mặt anh xanh mét rồi kìa!"

Nhìn khuôn mặt rạng rỡ gió xuân của Tố Túc, anh mới thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng tự nhủ thật may mắn vì không phải là Trang Kính Tử.

Không biết từ bao giờ, mỗi lần "Tiểu Vọng Tử" vang lên, anh chỉ nghĩ đến Trang Kính Tử, tên gọi này khi trước mẹ anh tình cờ gọi ra, sau này biến thành cái tên độc quyền chỉ có hắn mới gọi.

Tố Vọng không thấy được, trong một lần Tố Túc bắt chước gọi anh như vậy, Trang Kính Tử đã nhìn nó bằng ánh mắt thế nào.

Vào trong nhà, Tố Túc bật đèn, nhìn đồng hồ cảm thán:

"Đã muộn thế này rồi!"

Tố Túc lấy điện thoại trong cặp sách ra, bấm bấm, nói với Tố Vọng:

"Anh biết nhà cô Châu dạy hóa không? A Tử ôn thi ở đó, tám giờ tan, anh đến đón em ấy đi, tạo bất ngờ cuối ngày cho A Tử."

Cô Châu là giáo viên nổi tiếng trong vùng, Tố Vọng đã từng được trải nghiệm qua, rất khủng bố. Thứ gì có thể quên chứ bài tập của cô thì không bao giờ.

Tố Túc đưa cho anh xem một tấm ảnh trong điện thoại, thì thầm bí ẩn với anh.

Trong ảnh là Trang Kính Tử đang ngồi cạnh một nữ sinh ở trên hàng ghế sân thể dục, hai người nhìn rất đẹp đôi, chẳng khác nào trai tài gái sắc trong truyền thuyết.

Tố Túc thấy được vẻ mặt không thể tin nổi của anh trai, cười phá lên:

"Mở mang tầm mắt lắm đúng không? Ngay cả em còn không tin nổi thằng nhóc đó sẽ chịu ngồi yên với người khác ngoài anh."

Tố Vọng cầm lấy xem xét thật kĩ, Trang Kính Tử nhà anh giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng nhìn về phía xa xăm, còn cô gái lại nhìn hắn bằng đôi mắt lấp lánh ánh tình, ai nhìn vào cũng nghĩ tới kịch bản yêu đương thanh xuân vườn trường.

Nỗi lo mấy tháng liền của Tố Vọng chợt nhẹ bẫng, anh nở nụ cười, cũng hùa theo lời kể của Tố Túc.

"Hai người này ở trường thỉnh thoảng lại dính với nhau, Trang Kính Tử còn cười với bạn nữ ấy, biết hỏi lại người ta để kéo dài câu chuyện..."

Trang Kính Tử ngày thường cực kì ít cười, ai cũng nói hắn chỉ cười khi có anh ở bên, nói nhiều hơn khi nói với anh. Tố Vọng đã coi đó là một điều đặc biệt, anh rất tự hào vì hắn cảm thấy thoải mái và vui vẻ lúc ở với anh, điều đó nghĩ là tình cảm của hắn dành cho anh so với người khác nhiều hơn một chút.

Vậy mà vì một nụ hôn bộc lộ tình cảm, anh lại vô duyên vô cớ buộc tội cho hắn.

Thời gian qua tỏ ra lạnh nhạt với hắn, trốn tránh không về, ngay cả trả lời tin nhắn cũng không làm, hệt như một kẻ tuyệt tình vô cảm.

Anh hối hận, tự mình đa nghi rồi tỏ thái độ với Trang Kính Tử, vậy mà hắn cũng không một lời trách anh, giận anh, ngoan ngoãn hiểu chuyện, nghe theo lời anh.

Đứa nhỏ này chỉ là quá nặng tình, đâu có giống như suy nghĩ của anh.

Tâm trí của Tố Vọng như được khơi thông, tâm trạng nặng nề cũng không còn, anh thay đồ, vừa ngâm nga vừa đi đến nhà cô Châu.

Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng tụi nhỏ ồn ào thảo luận.

"Ngày mai được nghỉ rồi! Tao sẽ ngủ một giấc thật đã!"

"Mày không sợ trong thời gian mày ngủ khoảng cách giữa mày và Trang Kính Tử sẽ gia tăng theo cấp số nhân à?"

"Này Tiểu Tử, nghỉ lễ có kế hoạch gì không?"

Trang Kính Tử dắt xe đạp đi tới, lắc đầu trả lời. Hắn thì có kế hoạch gì chứ, ngoại trừ mỗi ngày ngó ra ngoài cửa sổ mong mỏi Tố Vọng sẽ bất ngờ trở về, hắn thực sự không còn việc gì khác. Rất lâu rồi không được nhìn thấy anh khiến hắn cảm thấy bứt rứt nhung nhớ.

Gió đêm thổi qua, Trang Kính Tử giấu nửa khuôn mặt của mình vào trong khăn quàng cổ mà Tố Vọng từng tặng cho hắn, lòng hắn hơi lạnh, lại thấy nhớ anh ấy hơn.

"A Tử!"

Thanh âm mà hắn chờ mong vang lên giữa đêm đen, tựa như chỉ cần nghe một lời này của anh, bóng tối trong tim liền tan biến.

Dưới ánh mắt tò mò của các bạn học, Tố Vọng bước nhanh đến chỗ của hắn, cong mắt cười.

Rất lâu rồi, không biết đã qua bao lâu hắn chưa được thấy Tố Vọng mỉm cười với hắn. Ngày đó anh rời đi trong vội vã, một cái ôm cũng không có.

Hắn đã bị sự vô tâm của anh làm cho tủi thân. Nhưng bây giờ, người hắn ngày ngóng đêm mong đã trở về, cười với hắn, dịu dàng quàng lại khăn cho hắn, nhìn hắn với đôi mắt sáng tựa sao trời.

Hắn không thấy giận anh nữa, không thấy tủi thân nữa, hắn thấy thật hạnh phúc.

Trên đường đi, Trang Kính Tử chỉ lặng im lắng nghe Tố Vọng nói, thỉnh thoảng sẽ đáp lời anh, hỏi anh có thấy lạnh không, lần sau không cần đến đón hắn nữa.

"Sao em lại ngoan hơn cún thế hả?"

Tố Vọng bỗng nổi hứng trêu chọc hắn:

"Cứ đối xử tốt với anh như thế, sau này anh không kiếm được bạn gái tốt như em thì biết làm sao?"

Trang Kính Tử ngừng đạp, thả dốc để xe chạy, cơn gió lạnh tạt thẳng vào mặt khiến hắn càng thêm tỉnh táo, quay đầu nhìn anh bằng đôi mắt đen láy, nhẹ nhàng thốt ra:

"Vậy thì ở bên em đi."

Có lẽ do cơn gió quá mãnh liệt, anh loáng thoáng nghe được vài chữ, không hiểu hắn nói gì. Tố Vọng nắm lấy áo khoác của hắn, gặng hỏi nhưng không nhận được câu trả lời thích đáng.

Anh không hỏi nữa, cũng không nghĩ nhiều, nói sang chuyện khác.

Về đến nhà, không khí ấp cúng khiến Tố Vọng thoải mái hít một hơi, xoa xoa đôi bàn tay lạnh cóng của mình. Trang Kình Tử bao bọc chúng bằng hơi ấm từ tay hắn, có chút trách móc:

"Em đã nói anh mang găng tay rồi mà. Giờ mới biết lạnh?"

Tố Vọng chỉ biết cười, cố tình luồn tay vào áo hắn, chạm đến bụng, hưởng thụ sức nóng của cơ thể, sờ sờ mấy múi cơ bụng của hắn, cảm thấy ghen tị.

Trang Kính Tử không phản kháng, mặc anh dùng bụng hắn để sưởi ấm.

"Hai người định nhịn ăn à?"

Giọng Tố Túc từ trong vọt ra, giục cả hai nhanh nhẹn vào phụ giúp mẹ chuẩn bị bữa tối.

Tố Vọng nhéo má đứa nhỏ đứng cạnh mình một cái mới chạy vào bếp, tươi tỉnh như chưa hề có chuyện gì.

...

Tui: Không biết con dâu còn lạc quan được đến bao giờ... 🤡