Ngày thứ hai ở lớp mới, Tố Túc sửng sốt nghe tin mình bị chuyển chỗ. Cậu khoác cặp, bê sách, chậm rì rì như rùa con, đi đến chỗ ngồi mới.
Người kia từ đầu đến cuối cắm mặt vào trong sách vỡ bỗng ngẩng đầu, khẽ buông mắt, ánh mắt tựa như đang nhìn hoa cỏ mọc ven đường nhìn Tố Túc đang có chút bối rối không biết làm sao, cũng tại khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, đôi con ngươi sắc bén như chim ưng hút lấy tầm mắt của cậu.
Tố Túc chưa từng gặp bạn học nào như vậy.
Ngày đầu tiên cậu chuyển đến liền nhìn cậu đăm chiêu cả buổi, thấy cậu mang chồng sách nặng đứng đợi để vào chỗ mới hắn cũng chỉ ngẩn người nhìn. Tố Túc hiếm khi nổi nóng, giọng nói vẫn không thể gay gắt, hệt như đang làm nũng:
“Cậu, cậu nhường đường một chút.”
Diệp Lưu Niên phát ra một tiếng “a”, đứng sang một bên, không quên nhấc ghế của mình ra sau để cậu dễ đi. Chồng sách nặng đặt trên bàn, Tố Túc nhẹ giọng nói cảm ơn, hành động như một con chim non giận dỗi.
Từ bé đến lớn, Tố Túc sống trong tình yêu của mẹ và anh trai, bạn bè đối với cậu luôn hòa ái, chỉ có cha là khác biệt.
Ánh mắt của Diệp Lưu Niên khiến cậu cảm thấy hệt như ánh mắt lạnh nhạt của ba, đang dò xét từng ngóc ngách trên người cậu, xem xem có điểm nào bất thường.
Tố Túc là đứa nhỏ mới mười hai tuổi, đơn giản nghĩ rằng người bạn cùng bàn này không thích mình, nhìn mình lâu như vậy là để cảnh cáo.
“Các em gấp sách lại, cô kiểm tra bài cũ.”
Lớp học yên tĩnh, chỉ có tiếng sách vở sột soạt.
Quyển sách của Tố Túc mới mở ra liền đóng lại, còn của Diệp Lưu Niên thì chưa. Cậu liếc mắt, hạ thấp giọng nhắc nhở hắn.
Diệp Lưu Niên làm theo lời cậu, muốn nhìn cậu thêm chút nữa lại bị cô giáo hắng giọng tỏ ý tập trung.
Tố Túc là học sinh ngoan, chưa bao giờ trải qua tình cảnh như vậy, cậu xấu hổ cúi đầu, trong lòng liền nghĩ tới việc có phải cô chủ nhiệm sẽ có ấn tượng xấu với mình, sẽ không yêu quý mình nữa hay không?
Tâm hồn non nớt của Tố Túc bị chuyện này đả kích, cậu giơ tay, muốn xung phong lên bảng trả bài, lấy lại lòng tin của cô giáo.
Thế mà cô lại bỏ qua cậu, gọi Diệp Lưu Niên lên bảng.
Hắn liên tiếp điền kết quả, dường như mấy bài toán trên bảng đen không là gì với hắn, chỉ là một phép tính cộng trừ đơn giản, thu về mấy tiếng xì xào ở dưới.
Trong lớp có mấy người mới chuyển đến, nghe danh Niên “đầu bảng” đã lâu, bây giờ trực tiếp trông thấy hắn giải bài, mấy đứa nhỏ mở mang tầm mắt, trong lòng hâm mộ, cũng muốn mình được như người ta, cảm thấy động lực học của mình tăng lên vùn vụt.
Khi Diệp Lưu Niên lướt qua ánh mắt ngưỡng mộ của bạn học trở về chỗ đã thấy bạn cùng bàn của mình không mấy vui vẻ cắm cúi chép lời giải trên bảng vào vở, như dồn hết giận mà viết, tì bút hơi mạnh tay.
Hắn không nghĩ tới việc này sẽ làm cậu để tâm đến thế. Tố Túc tưởng hắn cố ý tranh giành, ấn tượng ban đầu ngày càng tệ.
Diệp Lưu Niên chống cằm nhìn cậu, bị đôi mắt đen láy hút hồn.
Hắn nghĩ như vậy cũng chẳng sao, mất công Tố Túc lại nghĩ hắn là người tốt.
Nhưng khi ấy cậu lại không thể tưởng tượng được, vào một khoảng thời gian nào đó sau này, cậu sẽ giống hệt như con mồi bị người bạn băng giá này vây bắt.
Tố Túc cảm nhận được ánh mắt của hắn, khó chịu nhưng không dám mở miệng nói chuyện, đành viết lời muốn nói ra giấy nhớ màu hồng, đưa cho hắn.
“Đừng nhìn tớ nữa.”
“Tại sao?”
Tố Túc nhăn mày, không vừa ý viết viết.
“Cậu có thấy thoải mái khi có người cứ nhìn mình chằm chằm không?”
“Nếu là cậu thì thoải mái.”
Tố Túc siết chặt góc giấy, tưởng hắn có ý trêu chọc mình, ý nghĩ mình bị ghét càng lớn, cậu vo tờ giấy, ném xuống ngăn bàn.
Từ trước đến giờ không có ai đối xử với cậu như vậy, chỉ có cha ghét cậu mới tỏ ra lạnh nhạt nghiêm khắc với cậu. Tố Túc vừa giận, vừa uất ức viết bài.
Cậu muốn xin cô đổi chỗ.
Nghĩ là làm, tiếng trống hết giờ vang lên, cậu đã vội chạy ra khỏi chỗ, đến nói chuyện với cô.
Cô chủ nhiệm bỏ qua mong muốn của cậu, cười cười nói rằng Diệp Lưu Niên biết chọc cậu nghĩa là rất thích cậu, hắn chưa nói nhiều thế với ai bao giờ, càng không nhìn ai lâu thế bao giờ...
Tố Túc bán tin bán nghi, ỉu xìu như bánh bao thiu trở về.
Cả buổi sáng hôm đó cậu đã phải chịu đựng ánh mắt nóng bỏng của bạn cùng bàn, cảm thấy khi giải bài toán khó cũng không căng thẳng bằng.
Đến giờ ăn trưa, Tố Túc như được giải thoát.
Cậu lấy từ trong balo cũ của mình ra một hộp cơm, khi mở ra mới phát hiện mình lấy lộn cơm hộp của anh trai, bên trong rất nhiều đồ ăn, cậu nhất định sẽ ăn không hết.
Mà lớp trưởng, người cậu quen duy nhất đã đi ăn trưa với người khác, cậu không thể nhờ ai ăn giúp được.
Tố Túc bối rối, tay cầm đũa mà không dám gắp.
Lớp học có mấy người cũng ở lại ăn trưa như cậu, không hề để ý tới góc lớp có một bạn nhỏ đang gặp rắc rối. Chỉ có một người từ đầu đến cuối thủy chung quan sát cậu mới nhận ra.
“Cậu không ăn nhanh sẽ nguội.”
Tố Túc càng hoảng loạn, cậu sờ sờ hộp cơm, vẫn còn hơi ấm, trông thấy Diệp Lưu Niên đáng thương nhai bánh mỳ khô mua ở căng tin, cậu do dự, lắp bắp hỏi:
“Cậu có muốn ăn chung với mình không? Mình ăn không hết.”
Bởi vì đang nhờ vả người khác, nên Tố Túc rất chân thành hướng mắt nhìn hắn, như đã quên mất cách đây không lâu vừa mới ghét bỏ đối phương.
Đôi mắt đen chợt phát sáng, đong đầy ý cười.
“Nhưng tôi không có đũa.”
Tố Túc nhanh nhẩu đáp lại:
“Cậu chịu khó dùng đầu đũa kia được không?”
Nhận được cái gật đầu đồng ý của hắn, Tố Túc mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu gắp một miếng dưa leo ướp cho hắn, lại đổi đầu đũa gắp cho chính mình.
Vị thanh thanh kết hợp với chua ngọt mặn lan ra trong miệng hắn, rất vừa vặn.
Đã lâu rồi hắn chưa được ăn món nào dân dã như vậy, chỉ là một món khai vị bình thường, nhưng khiến Diệp Lưu Niên hoài niệm.
Lúc trước khi còn ở với bà nội, bà cũng hay làm món nộm này cho hắn. Sau khi hắn chuyển tới sống cùng ba mẹ trên danh nghĩa.
Trong căn nhà xa hoa, đồ ăn đều là mấy món phương tây, hắn ăn không quen miệng, luôn cảm thấy ăn không ngon, thà rằng cho hắn ăn mấy món đơn giản của bà còn tốt hơn. Mẹ hắn chê hắn không biết thưởng thức, hắn cũng không dám đòi hỏi nữa.
Ngay cả con mèo tên Chanh Chanh của em gái cũng thích nghi được, nó chân chính thuộc về nơi này, còn hắn chỉ là tên ăn bám quê mùa.
Em gái rất đanh đá, kiêu căng ngạo mạn, không bao giờ chủ động nhắc tới người anh này, nói đến hắn là xị mặt không thích, còn luôn phá phách đồ đạc rồi đổ lỗi cho hắn. Nó mới có chín tuổi, nhưng rất biết cách khiến người khác đứng về phía mình, sẵn sàng đổi trắng thay đen.
Con sóc nhỏ bà nội tặng cho hắn trước khi qua đời bị nó dìm chết, ba mẹ cũng không trách mắng nó, ngược lại đối với hắn nói rằng nó còn nhỏ, không hiểu chuyện, bọn họ có thể mua một con khác đền cho hắn.
Diệp Lưu Niên không cần.
Nếu bây giờ nói với ba mẹ, hắn cũng có thể dìm chết em gái, rồi kiếm một người khác đền cho bọn họ, nhất định ba mẹ sẽ cho hắn vài cái bạt tai.
Người bạn đầu tiên và duy nhất của hắn mất rồi, hắn chôn con sóc nhỏ dưới một cái cây thông ở sau núi, bởi vì sóc nhỏ thích ăn hạt thông nhất, mà hắn lại không thể cho nó ăn uống thỏa thích khi nó còn sống.
Giây phút nhìn thấy Tố Túc đứng trên bục giảng giới thiệu, trái tim đóng băng của hắn cuối cùng cũng hoạt động trở lại.
Diệp Lưu Niên vui vẻ nghĩ, có phải bé sóc nhỏ của hắn thấy hắn quá đáng thương nên mới quay về bên hắn không…
Tố Túc có đôi mắt đen láy, mái tóc nâu đen, từng hành động cử chỉ của cậu đều mang nét của động vật nhỏ dễ thương, đánh động vào lòng hắn.
Hắn đã dành một ngày để quan sát cậu ấy, buồn bã nhận ra cậu ấy không còn nhớ mình, cũng không thích mình như trước nữa.
Tố Túc phát hiện Diệp Lưu Niên nhìn chằm chằm vào đám dưa chuột rất lâu.
“Không ngon sao?”
Diệp Lưu Niên lắc đầu, lại ăn thêm một miếng từ đũa của cậu.
“Ngon.”
Tố Túc không phải bé sóc nhỏ của hắn, chỉ giống thôi, chứ không phải. Hắn không nên áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác, nhất là khi người đó là đứa trẻ mềm mại nhút nhát như Tố Túc.
Tố Túc ăn rất nhanh, đa số đều gắp cho Diệp Lưu Niên ăn.
Cậu cảm thấy ăn chung với người khác thật ra không hề “ghê” như trong tưởng tượng, cảm giác được chia sẻ rất vui vẻ.
Trẻ con mà, dễ giận dễ quên.
Tố Túc moi móc trong túi nhỏ ở balo, lấy ra được một cái bút có hình con sóc ôm hạt thông ở đuôi bút, tặng cho hắn.
Khi trước mẹ cậu làm ở một công ty chuyên sản xuất văn phòng phẩm, thỉnh thoảng có đồ gì hay được dùng thử sẽ đem về cho anh em cậu.
“Cậu thích không?”
Diệp Lưu Niên thích nó không rời.
“Tớ đoán rằng cậu sẽ thích.”
Chưa có người bạn nào cậu tặng lại nói không thích cả. Tố Túc cười đến sáng lạn, lôi cây bút hình rắn con cùng kiểu dáng ra khoe với hắn.
“Cái này cũng rất dễ thương nữa. Khó khăn lắm mẹ tớ mới thuyết phục nhà sản xuất làm ra đó.”
Diệp Lưu Niên nhìn cậu, mỉm cười. Hắn càng thêm chắc nịch với suy nghĩ của mình, rằng Tố Túc không phải là sóc nhỏ của hắn.
Chẳng có con sóc nào lại đi thích thiên địch của mình, còn nâng như trứng, hứng như hoa.
...
Thoáng một cái đã đến giờ tan học. Tố Túc cắp sách vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt người bạn Diệp Lưu Niên của mình, cất bước về nhà.
Trời vẫn còn sáng, ánh hoàng hôn tỏa xuống thế gian, chiếu lên hình dáng bé nhỏ của Tố Túc.
Theo thói quen, cậu lấy chìa khóa từ trong chậu cây, phát hiện cửa nhà đã được mở sẵn. Tố Túc hoảng hốt, tưởng có trộm trong nhà, định hé cửa nhòm một chút thì đụng mắt với anh trai.
Tố Vọng mở hẳn cửa sang một bên, gượng cười:
“A Túc về rồi.”
“Em về rồi đây anh ơi!”
Tố Túc cười lớn nhào vào lòng anh, hớn hở vô cùng.
Cậu không nhận ra trong nhà có gì khác biệt, càng không nhận ra không khí khác với thường ngày thế nào.
…
Tui: Tiểu Tử nhà tui sắp lên sàn!!