Lỡ Chúng Ta FA Cả Đời Thì Sao

Chương 43: Chúng ta đã đi tới hôn nhân như thế nào 2 ?

Cô ấy đã ở bên tôi quá lâu, chẳng biết làm sao có thể xa nhau nữa Có rất nhiều người kết hôn với nhau bởi vì hai người đã ở bên nhau suốt một thời gian dài.

Trong quãng đời dài đằng đẵng, họ đã ở bên nhau gần như toàn bộ thời gian.

Trong suốt quá trình bên nhau ấy, cũng có đôi lúc họ cảm thấy mệt mỏi nhưng lại không thể từ bỏ được đối phương.

Tôi có một đồng nghiệp, đặt ra lấy biệt hiệu là Đại Ca đi. Một người đàn ông lúc nào cũng tùy tiện, xuề xoà, không câu nệ tiểu tiết, thế nhưng cũng có lúc lại vô cùng nghiêm túc. Tôi cũng đã từng rất hẹp hòi cho rằng, không người phụ nữ nào có thể chấp nhận nổi một người đàn ông như thế.

Một hôm tan làm về, tôi trùng hợp lại đi cùng đường với Đại Ca một quãng. Chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện xã giao vài câu, thực ra thì cũng có đôi phần gượng gạo. Thế là tôi liền nghĩ tới chủ đề mà tôi hãy hỏi những người đã lập gia đình nhất " Anh và chị đã kết hôn như thế nào? " " Anh á, thực ra là do ở bên nhau một thời gian quá lâu rồi, nếu không kết hôn thì chỉ có chia tay, anh lại không muốn chia tay, thế nên kết hôn thôi." " Hai người đã làm thế nào mà quen biết nhau? " " Bọn anh quen nhau trong một lớp bồi dưỡng. Ban đầu cũng chẳng có cảm giác gì với nhau đâu, một thời gian sau không hiểu sao anh lại cảm thấy cô gái ấy rất được, muốn theo đuổi cô ấy lắm nhưng hình như cô ấy không có ý gì với anh, cũng có chút lo lắng thấp thỏm. Lớp bồi dưỡng chỉ học trong một thời gian ngắn là kết thúc. Anh muốn nhanh chóng thổ lộ tình cảm, cho dù thế nào đi chăng nữa cũng phải cho mình một câu trả lời.

Thế là trước hôm kết thúc khóa học một ngày, bọn anh đã chính thức yêu nhau." " Bọn anh đã ở bên nhau 5 năm, sống chung 3 năm, thế mà ngày hôm nay đã kết hôn được nhiều năm rồi." " Hai người có thấy cảm thấy nhàm chán không? " " Không đâu." Đại Ca vốn không phải là người thích kể lại về những chuyện riêng của mình. Tôi rất ngạc nhiên khi anh ấy kể với tôi những điều đó, hai chúng tôi bình thường không mấy khi nói chuyện với nhau. Kết hôn đúng là vấn đề không hề đơn giản. Có thể nhẫn nại ở bên ai đó nhiều năm là một chuyện vô cùng khó khăn; sự bầu bạn ấy có được một kết cục viên mãn lại là chuyện càng khó khăn hơn nữa.

Tôi lại nhớ đến lúc anh trai tôi ly hôn, chị dâu từng nói rằng, " Anh làm sao mà bồi thường đổi cả tuổi thanh xuân cho em ". Anh trai tôi kể với chúng tôi rằng, thực ra anh ấy cũng đã dùng cả thanh xuân của mình cho mối quan hệ đó. Bạn thấy không, nếu không sẵn lòng bầu bạn với đối phương, bạn sẽ cảm thấy thời gian ở bên nhau thật là lãng phí. Những người sẵn lòng ở bên đối phương là những người luôn cảm thấy đối phương quan trọng hơn cả thời gian rất nhiều rất nhiều lần. Câu danh ngôn " Thời gian là lời tỏ tình lâu bền nhất " quả không sai chút nào.

Thực ra tôi vẫn chưa có câu trả lời Trong ca khúc Hoàng lương 20 năm một giấc mộng của Trần Thăng có câu: " Hoàn Lương 20 năm một giấc mộng, vẫn không hiểu thế nào là yêu, thế nào là một chữ tình, những người sáng tác giả vờ như am hiểu, còn những khán giả mới là vô tình nhất. " Thực ra câu hát này cũng rất phù hợp để áp dụng với tôi: người viết văn vờ am hiểu, độc giả mới là vô tình nhất. Chúng ta đều là những người qua đường tầm thường nhất trên thế gian này, có những người rất nhanh đã tìm được tình yêu trong mình, và rồi họ thành gia lập thất, tiếp tục cuộc sống của những người bình thường.

Song, cũng có những người không được may mắn như vậy, xoay mồng mồng suốt bao nhiêu năm nhưng vẫn chưa đi tới được bước ngoặt tình yêu. Tôi rất thích cách nói ví von " bắn một phát là trúng hồng tâm ", cảm giác thật dứt khoát, quyết đoán.

Giống như trong tác phẩm Trên đường, Jack Kerouac đã viết: " Tôi thấy mình như một mũi tên tự do tự tại ", tôi cảm thấy hình ảnh này cũng không khác các ví von " bắn một phát trúng hồng tâm " là bao. Thực ra tôi vẫn chưa rút ra được bất cứ một kết luận nào, những người đã bước chân vào hôn nhân vẫn chưa cho tôi được một đường hướng để tổng các vấn đề, để làm kim chỉ nam cho những người vẫn còn đang trong quá trình tìm kiếm tình yêu và hôn nhân. Có lẽ hôn nhân cũng giống như việc viết lách vậy, mỗi người trong chúng ta đều phải tự tìm tòi học hỏi và trải nghiệm. Cho nên chúng ta phải tiếp xúc và gặp gỡ với rất nhiều người, cũng phải nói lời tạm biệt với rất nhiều người, và yêu thương rất nhiều người, đến cuối cùng có khi còn phải căm hận một vài người.

Vậy điều gì khiến con người muốn ở bên ai đó thật lâu, thật lâu? Mạnh Phi đã từng nói như thế này: " Thói quen là một thứ vô cùng quý giá. Chúng ta rất dễ dàng rung động trước người khác phái. Hôm nay thấy cô gái này tốt, tôi liền thích cô ấy. Ngày hôm sau ở một nơi khác để gặp được một cô gái còn tốt hơn, có khả năng tôi lại thích cô ấy. Đây là vấn đề bản chất trong tận xương tủy, con người ta khó mà điều khiển được. Điều đáng quý ở đây là gì? Khi tôi và cô ấy ở bên nhau nảy sinh tình cảm thấy việc có nhau đã trở thành thói quen. Tới khi tôi không thể từ bỏ được thói quen này nữa, thì lúc đó chính là thời điểm để đi đến hôn nhân, như vậy sẽ tương đối an toàn cho cả hai bên. Bởi vì tình yêu một khi đã đi tới hôn nhân nó sẽ càng ngày càng trở nên mong manh, dễ vỡ, càng ngày càng vô vị, cuộc sống thường nhật gần như đã bào mòn tình yêu.

Nhưng tình yêu của các bạn sẽ trở thành một thói quen. Hai người đã quen với việc có đối phương bên cạnh, tới khi bạn rất khó để không thuộc với một người khác, đó chính là thời điểm hai bạn nên tiến tới hôn nhân. Một cuộc hôn nhân như thế tương đối an toàn và có khả năng bền lâu ". Thế cho nên, mặc dù chúng ta không may mắn tới mức nhanh chóng gặp được người mà mình có thể tiến tới hôn nhân hoặc người có thể nắm tay ta đi một quãng đường dài thật dài, nhưng ít nhất phải ta có thể mang theo một chút mong chờ, kỳ vọng để chờ đợi sự xuất hiện của một ai đó. Có thể ở bên nhau thì ở bên nhau, cho dù có phải bước đi một mình cũng đừng vội vàng hời hợt tìm tam một ai đó để bầu bạn.