Một buổi tối nhàn rỗi, tôi tranh thủ sàng lọc danh sách bạn bè trên WeChat, mất hơn một tiếng, xóa bớt những người đã rất lâu không liên hệ, không trò chuyện, mất đi ý nghĩa thực sự của hai chữ " bạn bè " xóa bỏ những người mà tôi đã từng tâm sự, từng làm phiền, từng nhõng nhẽo. Thực ra tôi cũng cảm thấy rất có lỗi với những người đã từng làm " thùng rác " để tôi trút bao nỗi buồn vui một thời ấy. Có điều chắc cũng không sao, bởi những người bạn thoáng qua ấy có lẽ cũng chẳng nhớ những tâm sự, mhững lúc làm phiền và những nhõng nhẽo của tôi. Cũng phải, đây mới chính là mạng xã hội. Đột nhiên tôi cảm thấy quan hệ giữa người với người ngày càng trở nên mong manh hời hợt. Có đôi khi tôi nghĩ liệu có phải mình đã nói quá nhiều hay không, lúc nào cũng muốn nói hết những gì mình nghĩ, kể hết mọi chuyện về mình, nói cho người khác biết: Nhìn này, nhìn đây, đây chính là nội tâm của tôi. Nhưng nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại, những gì mà tôi nghe thấy, nhìn thấy trong cuộc sống thường ngày, những điều nhỏ bé nhất mà tôi có thể cảm nhận được điều rất đẹp đẽ quyến rũ, nếu tôi cứ ém chặt chúng trong ngực của mình thì có khác nào một quả bom hẹn giờ có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Tôi lúc nào cũng cảm thấy " đói khát " với thế giới này, tôi không biết rằng những thứ mà mình nuốt trọn vào có thể sản sinh ra điều gì khác hay không nhưng tôi biết rõ một điều, chí ít tôi cũng không để lãng phí chúng. Nhưng tôi lại luôn thấy thiếu cảm giác an toàn. Giữa biển người mênh mông cùng biết bao mối quan hệ, chân thành thì ít mà hời hợt thì nhiều, những mối quan hệ mong manh rồi sẽ có ngày đứt đoạn, mà tôi luôn sợ nhất chính là điều này.
Đột nhiên tôi cảm thấy những người trẻ tuổi như chúng ta luôn sống trong sợ hãi và tôi cảm thấy sợ hãi, chẳng lẽ những người khác lại không. Dù rằng tất cả mọi người đều sống trong môi trường phát triển này, không khác biệt nhau là mấy. Nhưng dần dần bạn sẽ phát hiện ra rằng, có những người tìm được hướng phát triển phù hợp cho bản thân mình, cảm giác sợ hãi của họ sẽ ngày một ít đi và càng ngày họ càng trở nên mạnh mẽ, lúc nào cũng tràn trề năng lượng; cũng có thể những người không được may mắn như vậy, họ luôn sống trong những nỗi sợ hãi không đầu không đuôi, càng sợ hãi lại càng dễ đánh mất chính mình để rồi tự hủy diệt bản thân. Thật bất hạnh phải không?
Tối qua tôi còn tán gẫu với hai người bạn về những nỗi sợ hãi này. Đột nhiên tôi phát hiện mình cũng sợ hãi, loáng một cái, nửa năm đã trôi qua, thế mà chúng tôi vẫn chẳng có bước tiến nào rõ rệt. Khoảng khắc chào năm mới tôi vẫn còn đề ra mục tiêu giảm béo 5 kg cho bản thân, hạn chế uống rượu và cà phê, viết được 10 bạn chữ trở lên, đọc được 50 cuốn sách và tiết kiệm tiền, đưa cha mẹ đi chụp ảnh gia đình, đi du lịch, lấy được chứng chỉ tiếng Nhật hoặc tiếng Hàn, phải học được cách làm 10 món ăn, kiếm bạn trai phải những mục tiêu này đến bây giờ đã trở thành những cái gai đâm vào lòng tôi, cái nào cũng làm tôi đau nhói. Có mục tiêu nào đã hoàn thành được 100% chưa?
Hình như chẳng có cái nào. Thế mà chúng tôi lại sợ hãi, phải chăng mình đã nỗ lực quá ít. Con người ai cũng tham sống sợ chết, ai cũng biết rằng sống một kiếp chẳng dễ dàng gì, ai cũng muốn cuộc sống của mình độc đáo không giống bất cứ ai, càng phong phú đa dạng càng tốt, những thăng trầm càng đáng tự hào nhưng đến cuối cùng, bởi vì không có cảm giác an toàn nên người ta lại biến cuộc sống của mình trở nên thầm lặng, ngày nào cũng giống ngày nào, còn nói gì đến những niềm vui và ý nghĩa của cuộc sống. Những thiếu niên luôn sống trong sợ hãi như chúng ta, nếu có thể xóa bỏ được nỗi sợ hãi ấy thì thật tốt biết bao!