Lỡ Chúng Ta FA Cả Đời Thì Sao

Chương 37: Khi buồn hãy chui vào bếp

Tôi vào bếp nấu một bát mì, hơi nóng bốc lên làm mà cả mờ cả kính. Sau khi lau sạch mắt kính, tôi ngồi luôn lên kệ bếp ăn hết tô mì. Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy nó như người yêu của mình vậy, phải đối xử tử tế với nó, trong lòng lại thầm cầu nguyện: mì tôm à, xin hãy trở nên thật ngon miệng nhé. Cứ cầu nguyện như vậy cho tới khi húp hết giọt nước cuối cùng, tôi vẫn chẳng được như ý nguyện, có lẽ, cuộc đời cũng giống như thế.

Mái tóc ngắn của tôi đã dài thêm một chút. Tôi cứ băn khoăn mãi không biết nên cắt ngắn hay tiếp tục cứ để nuôi dài. Tôi vẫn luôn cảm thấy mái tóc là một thứ thật kỳ cục, giống như bởi vì nó có mối liên hệ chặt chẽ với đầu óc, nên có thể phản ánh mọi thứ trong tâm trí người ta vậy. Có nhiều tâm sự thì đi cắt tóc, vô lo vô nghĩ thì cứ nuôi dài, sống như ngọn cỏ hoang không ai chăm chút vậy. Còn tôi thì đang suy nghĩ liệu có nên chăm chút cho nó hay không. Khi nghe một đồng nghiệp nói anh ấy sắp rời đi, tôi lại không buồn bã hay khóc lóc như trong tưởng tượng.

Tôi bắt đầu học cách chấp nhận chấp nhận thực tế, học cách thay đổi suy nghĩ của chính mình, giống như trong một bộ phim điện ảnh đã từng nói, " Ai cũng chỉ có thể ở bên ta một quãng đường, ai rồi cũng sẽ phải rời xa " . Tôi cũng sẽ có lúc phải rời xa, rời xa chiếc ghế nào đó, chiếc bàn làm việc nào đó, văn phòng nào đó, hay một người nào đó. Trước đây tôi không hẻ thích gian bếp chút nào, ghét mùi dầu mỡ thức ăn, nhưng thực tế là mùi dầu mỡ thức ăn ấy đã nuôi sống tôi cho tới ngày hôm nay.

Tôi vẫn luôn cho rằng gian bếp gắn liền với những điều trần tục của nhân nhân gian, nên vẫn luôn không yêu thích nó. Nếu như bắt buộc phải chui vào bếp, chắc chắn chỉ là tôi phải rửa bát cho ai đó mà thôi. Mọi người xung quanh tôi đều không thích công việc rửa bát, chỉ thích nấu ăn, nhưng tôi lại thích rửa bát, thích làm sạch những cái bát đĩa đang dính đầy dầu mỡ và thức ăn kia. Nhưng bây giờ tôi đã thay đổi. Tôi bắt đầu yêu thích gian bếp, thậm chí còn coi nó như một nơi nấu mình ý tưởng. Dần dần tôi nghiệm ra được một điều, con người ta khi phải đối mặt với đủ loại thực phẩm cần phải giữ cho nội tâm mình tĩnh lặng, không được hỗn loạn, phải tập trung cao độ. Điều này giúp tôi không suy nghĩ miên mang tới những chuyện khác, chỉ đơn thuần bầu bạn cùng những thứ hoàn toàn phụ tùng theo mệnh lệnh của tôi. Những khi buồn tôi lại thích chui vào gian bếp.

Tôi còn nhớ có một chàng trai nào đó khi nấu ăn, phong thái y như đang làm nhạc vậy, chăm chuốt như đang hoàn thiện một tác phẩm nghệ thuật, nào là gì dĩa, nào là bát, nào là đũa, nào là thìa, động tác quyến rũ chết đi được. Mà trong cuộc sống hàng ngày, chân tay tôi lúc nào cũng lóng nga lóng ngóng, đặc biệt là khi ở trong bếp. Tôi chẳng bao giờ thấy được miếng khoai tây có độ dài vừa phải, cũng không biết chặt gà, mấy việc lặt vặt đó đều làm rất vụng về. Mỗi khi tay chân lóng ngóng bận rộn như thế, tôi có thể quên hết mọi ưu phiền, có lẽ những ưu phiền ấy thực ra cũng chỉ là nhất thời mà thôi.

Mùa đông đã đến mà hơi ấm vẫn chưa về, gian bếp chính là không gian sưởi ấm cho mỗi chúng ta, khiến con người ta muốn dựa vào nó để khóc một trận cho thỏa thuê. Sau đó, tôi sẽ lần lượt nghĩ về những người đã khiến tôi phải khóc, từng người từng người một. Cũng may, mùi dầu mỡ và âm thanh của bếp núc đã che lấp đi tiếng khóc của tôi. Mọi người sẽ chỉ cho rằng, đã khuya thế này, đứa trẻ nào còn đói tới vậy.