Lỡ Chúng Ta FA Cả Đời Thì Sao

Chương 27: Không phải " cool girl " thì đã sao?

Tôi chưa từng đọc hoàn chỉnh bất cứ một tác phẩm nào của Kim Dung hay Cổ Long, chưa từng nghiêm túc xem hết một cuốn tiểu thuyết võ hiệp nào, ấn tượng của tôi về thế giới võ hiệp chỉ dừng ở mấy bộ phim truyền hình và điện ảnh, nhưng trong thâm tâm lúc nào cũng mong muốn được trở thành một nữ hiệp hành tẩu giang hồ, chu du khắp thiên hạ, thực ra chính là muốn trở thành một " cool girl ". Tôi muốn trở thành một cô gái mạnh mẽ như nữ hiệp, giữa đường gặp cảnh bất bình liền rút đao tương trợ, chủ động tấn công trong tình yêu, cho dù có bị cự tuyệt cũng rất phóng khoáng quay lưng bước đi không cần quay đầu lại, đó chính là hình mẫu lý tưởng trong tôi. Dường như cuộc sống như thế không có buồn phiền hay mệt mỏi, không cần quá quan tâm để ý tới những người xung quanh mình họ có vui vẻ hay không, mọi sự tập trung đều dồn lên cho chính mình, có chút ích kỷ thì đã làm sao? Để có thể tiến tới hình mẫu lý tưởng ấy, từ bé tôi đã có ý thức rèn luyện bồi dưỡng kiến thức cho chính mình. Khi còn học mẫu giáo, tôi thường cố thể hiện mình giống như một " nữ vương ", bắt nạt các bạn hiền lành hơn mình. Đến khi lên tiểu học được làm lớp trưởng, tôi lại phải nghiên cứu xem làm thế nào để có thể tiếp xúc nhiều hơn với thầy cô và các bạn. Đâu chỉ cần phải được thầy cô yêu mến, có thể gần gũi được với bạn bè mới là điều quan trọng, đặc biệt là với mấy học sinh cá biệt trong lớp. Vì thế tôi đã bắt đầu kết thành liên minh với một vài học sinh cá biệt, điều này khiến công việc làm lớp trưởng của tôi thuận lợi hơn trước rất nhiều, có ích cho việc nắm giữ đại cục. Quá trình trở thành " cool girl " của tôi bắt đầu từ khi đó, trở thành một trong những nhân vật cầm đầu trong trường hợp. Rất nhiều năm về sau, một người bạn thời tiểu học của tôi vẫn còn cảm ơn tôi rối rít vì khi đó đã bao che giúp bạn ấy trong một lần quên không làm bài tập cuối tuần, khi đó tôi thân là lớp trưởng đã mắt nhắm mắt mở cho qua.

Cấp 2 đã yêu sớm, bị ba bắt được, sống chết bảo vệ trong mối tình đầu của mình, khi ấy tôi thấy mình ngầu chết đi được; giải thoát được cho một bạn nữ bị người ta bắt nạt trên đường, sau đó còn đi mua băng y tế cho bạn ấy, tôi thấy mình ngầu chết đi được; cùng tranh luận với một thầy giáo mà cả lớp ai cũng ghét, đòi lại công bằng cho tất cả mọi người phải tôi thấy mình ngầu chết đi được... Sao tôi có thể tự khen mình đến như thế nhỉ?

Khi lên cấp 3 lúc mới nhận lớp, tuy mọi người không quá thân thuộc, nhưng thành phố này nhỏ bé như vậy, " chiến chất anh hùng " của tôi ít nhiều gì bạn bè cũng được nghe nói tới. Tất cả mọi người đều duy trì khoảng cách khách sáo với tôi, còn tôi cũng rất vui vẻ phối hợp, giữ vững phong cách lạnh lùng của mình. Nhưng vẻ " ngầu " ấy thì có thể duy trì tới đợt huấn luyện quân sự. Cô nàng C, một trong những cô bạn cấp 3 mới lên chức làm mẹ của tôi nói với tôi rằng, ban đầu cô ấy không dám tiếp cận tôi, cô ấy sợ tôi là một cô học trò phá phách ngỗ ngược, đến khi đi tập quân sự mới biết thực ra tính tình tôi rất dễ chịu, còn khiến người ta cảm thấy vui vẻ. Đây là nguyên nhân khiến chúng tôi trở thành bạn bè và vẫn rất thân thiết cho tới ngày hôm nay. Cấp 3 đúng là độ tuổi nổi loạn, ngày ngày tôi đạp xe đuổi theo người mà mình thích, không muốn mặc những bộ quần áo chỉnh tề mà mẹ mua nhưng lại thích mặc mấy thứ đồ bụi bặm, đầu óc lúc nào cũng phá cách, lúc nào cũng tự vùi mình trong nỗi u uất của tuổi thanh xuân; thân làm đội trưởng đội tuyên truyền, khi phải nhận tội trước thầy giám thị chuyên quản lý phòng truyền thanh, tôi thấy tôi vẫn vô cùng hiên ngang bất khuất.

Sau này, những chuyện ấy để trở thành chủ đề để chúng bạn cười chê tôi. Những người không có cảm giác an toàn thường muốn dùng vỏ bọc cứng cỏi để che dấu chính mình. Biệt danh của tôi khi còn ở trong ký túc xá là Nhím, bởi vì tôi thường che giấu tất cả nội tâm yếu đuối của mình, chỉ chưng ra vẻ mặt cứng rắn để bảo vệ mình khỏi những tổn thương của thế giới bên ngoài. Cô nàng Y là người bạn hiểu rõ điểm này của tôi nhất. Rất nhiều lần tán gẫu cùng nhau, khi nhắc tới cảm giác lần đầu tiên gặp tôi như thế nào, cô ấy đều nói rất muốn tẩn cho tôi một trận. Khi đó tôi không cảm thấy giả vờ lạnh lùng có gì là không tốt, khi gặp bất cứ một phong cảnh hay khoảnh khắc đáng nhớ nào cũng chẳng buồn lôi điện thoại ra chụp ảnh lưu lại, cả ngày chỉ cuộn mình trên chiếc giường trong phòng ký túc, hạn chế tối đa việc gặp mặt người khác. Có lẽ là vì khi đó tôi cảm thấy " cool girl " là một điều mới lạ, cho rằng mình phải khác người mới là phong cách. Tết Đến chơi nhà một người bạn, tán gẫu về chủ đề cung hoàng đạo, nhắc tới Cung Mọc và cung Mặt Trăng, tôi nói từ trước đến nay tôi chẳng biết mình là cung gì.

Cô bạn tôi đã giới thiệu ngay cho tôi một trang web để tra cứu. Tôi tra một hồi mới biết Cung Mọc của mình là cung Xử Nữ, cung Mặt Trăng là cung Cự Giải. Bạn tôi nói điều đó có nghĩa là tôi có nội tâm nhạy cảm, tinh tế, luôn khao khát sự ấm áp dịu dàng. Lúc đó trong lòng tôi nghĩ, thôi Hỏng bét rồi, thế thì còn gọi gì là " cool girl " nữa. Bạn tôi an ủi rằng nội tâm không ngầu cũng có sao đâu. Từ đó tôi bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về hình tượng " cool girl ". Đột nhiên tôi mới nhận ra mình luôn sai lầm. Những cô nàng tự cho là nữ hiệp yêu hận dứt khoát ấy, nếu không phải mới chập chững bước chân vào giang hồ thì cũng là người đã phải chịu rất nhiều tổn thương, còn những người phóng khoáng, những người ngầu chân chính phải có nội tâm mềm mại, nhưng trong cái mềm mại lại ẩn chứa sự dứt khoát, kiên cường, phải kiên trì với một điều gì đó mới có thể bỏ qua tất cả những thứ khác không cần đoái hoài. Nếu như ngầu là phải biến mình trở nên lạnh lùng, nhìn nhận sự vật sự việc trên thế gian bằng con mắt vô cảm, vậy thì tôi thà rằng mình mãi mãi không thể trở thành một " cool girl ".

Cho tới bây giờ tôi vẫn muốn trở thành một " cool girl ", vẫn muốn ra tay tương trợ khi gặp chuyện bất bình, vẫn muốn theo đuổi người mà mình yêu thích cho tới khi nào không còn đường để đi nữa mới thôi. Vẫn muốn kiên trì tới cùng đối với một thứ gì đó, có thể từ bỏ bất cứ điều gìình không cần. Nhưng đôi khi tôi cũng muốn mình có thể phơi bày ra một vài góc yếu mềm của bản thân, để lộ một vài phương diện cần người khác chữ che chở bảo vệ, muốn cho mọi người biết rằng mình cũng có lúc lực bất tòng tâm, muốn người khác hiểu con người thực sự của mình, không cần phải quá cố chấp nữa. Nếu như vậy sẽ không còn ngầu nữa, thế thì không phải " cool girl " cũng chẳng sao, tôi chỉ cần như thế.