Lỡ Chúng Ta FA Cả Đời Thì Sao

Chương 22: Làm sao để sống bạc với đời

Làm sao để tránh khỏi hoặc giảm bớt đi phiền não của cuộc đời, đây là vấn đề mà tôi đã trăn trở rất lâu rồi. Trăn trở suốt một thời gian dài mà vẫn chưa tìm ra được bất cứ một đáp án nào.

Cuộc sống có quá nhiều vấn đề khó khăn cần phải giải quyết, con người, sự vật, sự việc, hoàn cảnh sống , tất cả mọi thứ đều có những mối liên hệ không rõ ràng với nhau, có đôi khi ta muốn cắt đứt nó, nhưng có lúc nó lại như những sợi tóc mong manh tồn tại trong cuộc đời ta.

Tôi rất ngưỡng mộ những người có thể dứt khoát xoay lưng bước đi trong mối quan hệ, không hề dây dưa, đôi lúc nhìn bề ngoài của họ có vẻ như vô tình, nhưng cách tốt nhất cho cả hai bên có lẽ chính là cần phải phũ phàng một chút, để không ai phải áy náy đều gì. Không biết vì sao mà càng lớn tính cách tôi lại càng dây dưa không dứt khoát, nhất là trên phương diện tình cảm. Erlend Loe đã từng nói như thế này trong cuốn Natïve: " Tôi vẫn chưa biết được mối liên hệ giữa vạn vật trên đời, cũng giống như không biết cuối cùng tất cả mọi thứ có trở nên tốt đẹp hay không. Nhưng tôi luôn tin, một số sự việc xảy ra là để tôi biết rằng linh hồn của con người ta sẽ được thanh lọc trong suốt quá trình vui chơi và nô đùa. Vì thế tôi tin vào tình yêu ".

Cuốn sách này giống hệt như tôi, luôn buồn bã vì những điều mà mình không thể nắm rõ. Nếu có thể tìm ra lý do mình không vui, còn có thể biết bệnh mà kê thuốc. Có rất nhiều việc trên đời này không thể tìm được lý do, vì thế mà con người ta cứ buồn bã không vui. Sau này tôi nghĩ, tôi luôn buồn bã là bởi vì tôi quá nặng tình. Bởi vì quá nặng tình nên đối với rất nhiều sự vật sự việc tôi đều không nỡ.

Tôi có treo một chiếc khăn mặt ngoài cửa suốt ba tháng nay, đã đến lúc phải vứt đi rồi, nhưng nó đã từng đau khô biết bao giọt nước mắt của tôi vào những lúc tôi đau đớn nhất, tôi đã lựa chọn rất kỹ càng mới mua được nó trong tủ quần áo có những bộ quần áo đã bị tôi nhốt lâu lắm rồi, chắc chắn là tôi chẳng có dịp nào để diện chúng nữa, nhưng chúng đã từng cùng tôi tới gặp người mà tôi yêu nhất, còn giúp tôi được người ta khen là xinh đẹp. Vạn vật trên thế gian này chắc chắn sẽ có một lý do khiến bạn không nỡ vứt nó đi, thế nên tôi vẫn luôn bị những tình cảm sâu đậm của mình trói buộc. Người như tôi rất phù hợp với tình đơn phương.

Tôi đã từng thích một người con trai trong suốt thời gian dài, 8 năm. Cậu ấy vừa nói muốn đi Hồng Kông là tôi đã bắt đầu tích tiền, làm hộ chiếu. Tôi bắt đầu tiết kiệm tiền từ năm thứ 2 đại học, tôi không có cách nào để kiếm thêm tiền, chỉ có thể dạy gia sư, tối thứ tư và tối thứ 6, dạy thêm cho một học sinh lớp 12, tối thứ bảy chủ nhật thì dậy một bé lớp 3. Một tuần chỉ có 3 buổi tối có thể rủ bạn bè tụ tập ăn chơi, nhưng tôi vẫn cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng, bởi vì tôi có mục tiêu để phấn đấu. Có một lần tôi đi dạy gia sư, trên đường về gặp trận mưa lớn.

Mưa rào ở Quảng Đông nói tới là tới, như một đứa trẻ nghịch ngợm phá phách không cho ai cơ hội chuẩn bị bất cứ điều gì. Hôm đó tôi mặc một chiếc áo váy dài ôm hết chân, trước khi ra khỏi nhà còn soi gương ngắm vuốt hồi lâu, tự tưởng tượng mình giống như một nàng thiên sứ, cuối cùng trận mưa rào kia khiến tôi lộ nguyên hình. Ngồi chen chúc trên chiếc xe bus đông nghìn nghịt, tôi đã đăng dòng trạng thái đầu tiên lên mạng xã hội, " Vì kế sinh nhai, cho dù mưa gió ập tới cũng phải lao về phía trước ", nhưng nội tâm sâu sắc trong tôi lại gào thét: tất cả đều là vì cậu đó.

Sau này chúng tôi vẫn không thể cùng nhau đi Hồng Kông, cậu ấy nói phải ngồi hai chuyến bay, quá phiền phức, còn phải làm bao nhiêu thủ tục rắc rối nữa, còn tôi lúc ấy đang đi trên con đường trường, lẳng lặng đọc dòng tin nhắn cậu ấy gửi cho tôi, nuốt trọn bao tủi hờn. " Cuộc sống hiện tại của bạn có lẽ không phải là cuộc sống mà bạn mong muốn, nhưng chắc chắn là do bạn tạo nên ", câu nói này có thể giải đáp đến 99% tất cả mọi nghi vấn.

Đúng thế, bao gồm cả những mối tình không thành của tôi. Những chuyện tương tự như vậy còn xảy ra và lần sau này nữa, gặp nhiều rồi chắc sẽ chai lì, biết bao kỳ nhóng trông rồi sẽ trở thành tuyệt vọng. Cứ thế, gánh nặng trong lòng rồi sẽ có một ngày trở nên nhẹ nhõm, ít nhất là nhẹ nhõm hơn trước kia ta vẫn tưởng. Cho đến một ngày tôi phát hiện ra rằng tôi không còn rung động hoà hợp nữa, những hành động mà tôi tự cho rằng vô cùng cảm động ấy, bây giờ nhìn lại, chính tôi cũng cảm thấy nực cười, đó là khoảnh khắc mà tôi hiểu được mình rốt cuộc đã có thể buông tha cho bản thân.

Đi ăn cùng cậu ấy, nhắc tới chuyện này là vào lúc tôi mới nuốt một ngụm bia, mượn hơi men nói, " Tôi đã từng thích cậu, cậu có biết không? ". Cậu ấy nói, " Tôi biết ". Tôi lại uống thêm một ngụm, sau đó nói với cậu ấy, " Ừm, biết là tốt rồi ". Cũng may là cậu biết, nếu không mọi công sức của tôi đều là uổng phí. Sau khi rời khỏi bàn ăn, lúc đang đi dạo trên đường, cậu ấy đưa cho tôi một bao thuốc, hỏi có phải tôi cũng hút thuốc hay không. Tôi rút một điếu, lóng ngóng tay chân châm nửa rồi hít vào một hơi, rất khó chịu nhưng tôi cố nhịn. Thấy chưa phải những thứ cậu ấy biết về tôi thậm chí chẳng lên tới nỗi 20%.

Chúng tôi vẫn là bạn bè, là anh em thân thiết trong cuộc sống của nhau. Khi cậu ấy gặp khó khăn, nếu như có thể giúp được gì thì tôi sẽ tìm mọi cách để giúp cậu ấy. Những người bạn khác của tôi đều cho rằng cậu ấy không phải loại bạn bè tốt, sợ tôi sẽ bị thiệt thòi. Nhưng sao tôi có thể không giúp cậu ấy, cậu ấy đã từng là người mà tôi thích nhất, tôi không thể bỏ mặc cậu ấy, không nhẫn tâm phủi tay bước đi khi cậu ấy cần đến tôi. Một đồng nghiệp của tôi gần đây mới rời khỏi Bắc Kinh, quay trở về Hạ Môn. Một hôm đang tán gẫu, không hiểu vì sao nhắc tới chủ đề " bạc tình". Cô ấy nói cô ấy luôn sống rất phũ phàng, cho nên lúc nào cũng vui vẻ. Bởi vì vạn vật trên thế gian không điều gì có thể níu kéo được cô ấy, vì thế cô ấy mà sống thật vô buồn vô lo.

Cô ấy kể rất nhiều chuyện, càng nghe tôi lại càng ngưỡng mộ, sao tôi lại không thể trở thành một người như thế. Nếu có thể sống như vậy, có lẽ tôi đã giải quyết được 80% vấn đề rắc rối trên đời này. Trong đám bạn bè tôi có nhiều người có khả năng tự phân tích tình cảm của bản thân một cách lý trí. Lý trí mà tôi nói ở đây không phải kiểu trước khi kết hôn tính toán xem đối phương có nhà có xe hay không, lương lậu được bao nhiêu, mà là có thể đưa ra được những ưu điểm và nhược điểm trong tình cảm của mình và điều chỉnh kịp điều chỉnh. Tôi không làm được điều đó, vì thế nên tôi thường xuyên bị vướng mắc trong tủi hờn và buồn bực do chính mình mang lại. Tôi không dám nuôi thú cưng, nhất là chó.

Hồi học cấp 3 con phốc sóc nhà tôi sinh được bốn chú chó con. Lúc ấy tôi đang ngủ trưa, con mẹ nhảy lên chiếc giường đơn của tôi hạ sinh 4 thiên thần nhỏ. Chỉ hơn một tháng sau, mấy cục bông kia đã lớn thành những chú chó xinh đẹp, những lúc không phải đi học, tôi thường dành thời gian để chơi cùng chúng, đặt tên cho từng chú một, gọi chúng đi chơi.

Lại một tháng trôi qua, chú chó nhỏ nhất mà tôi vô cùng yêu quý ngàày 1 yếu rồi chết đi. Nó chết không được bao lâu thì con nữa cũng không qua khỏi. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà tôi phải sống trong bao đau đớn, u buồn. Cuối cùng chỉ có hai con là sống được, cha tôi đem tặng cho người khác. Kể từ đó tôi thề không bao giờ nuôi thú cưng nữa, tôi không thể chịu đựng nổi việc chúng sẽ ra đi vì bệnh tật rồi chết ngay trước mắt tôi. Tôi vẫn luôn là một kẻ yếu đuối, lụy tình.

Tôi rất sợ phải xem tập cuối của các bộ phim truyền hình, sợ hãi mỗi đêm mất ngủ, những ca khúc nhạc phim cứ văng vẳng trong tâm trí, sau đó tôi lại nhớ về những tình tiết trong phim. Tôi ghét phải tham dự bữa tiệc chia tay của một ai đó, mọi người cứ không ngừng nói về việc gặp lại nhau trong tương lai, nhưng tôi biết sẽ chẳng bao giờ gặp lại được nữa. Thế nên tôi muốn sống bạc với đời hơn một chút. Nếu như tôi có thể phũ phàng hơn, tôi sẽ không đau lòng quá lâu trước cái chết của một con chó nhỏ. Nếu như tôi có thể phũ phàng hơn, tôi sẽ không buồn bã không thôi khi một ai đó rời đi. Nếu như tôi có thể phũ phàng hơn, tôi sẽ không lưu luyến mãi những chuyện đã qua ... Nếu như tôi có thể phũ phàng hơn, cuộc sống của tôi có lẽ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Nhưng tôi phát hiện mình vẫn không thể làm được điều đó. Tôi cứ luôn vương vấn lụy tình, trao đi yêu thương, sau đó rồi lại thất vọng, thất vọng rồi lại tiếp tục hy vọng, tôi cứ như một đứa trẻ đang tìm kiếm tình yêu vĩnh hằng, cho dù có bị vấp ngã đến đầu rơi máu chảy cũng biết tìm cho bằng được.

Trong tác phẩm Nữ sầu ngàn năm của Kim Mẫn có nói rằng: " Nói thế nào đi nữa, thứ mà tôi thực sự yêu chính là quá trình theo đuổi anh ấy ". Có lẽ tôi cũng như vậy. Những chàng trai cô gái mà tôi đã từng yêu mến, hỡi những kí ức đã qua tôi không thể thoát ra được, hỡi những điều cũ kĩ mà tôi có thể vứt bỏ, tôi thực sự yêu quá trình mà tôi có được tất cả. Có lẽ một ngày nào đó, tôi sẽ lại giống như khi còn học đại học trèo lên mái nhà đốt hết tất cả những cuốn nhật ký ghi chép lại những điều đã qua, tôi cũng sẽ vứt bỏ hết mọi thứ không lưu lại chút dấu vết nào, rồi cảm thấy mình chưa từng hối hận khi đã từng trao đi yêu thương. Có lẽ cho dù sống bạc với đời, tôi cũng không tìm ra được đáp án cho câu hỏi trên nhưng tôi vẫn muốn được một lần thử sống phũ phàng hơn.