Lỡ Chúng Ta FA Cả Đời Thì Sao

Chương 18: Ta cứ luôn tưởng rằng thực hiện ước mơ dễ như trở bàn tay

Tuổi trẻ nông cạn, mang theo nét hồn nhiên vô tư từ thuở lọt lòng bơ vơ giữa dòng đời suốt hơn 20 năm qua. Nhìn bạn bè xung quanh mình ai cũng bay vào thế giới hỗn tạp với tốc độ ánh sáng, không ngừng lao đến bến đỗ thành công. Cũng phải thôi, trong số bọn họ có những người mức lương cao hơn tôi cũng không biết bao nhiêu lần. Chúng ta vẫn tưởng rằng thực hiện ước mơ dễ như trở bàn tay, chẳng phải chỉ cần kiên trì, nỗ lực là sẽ đạt được hay sao? Chúng ta không phải con ông cháu cha thì ta đã có sức lực, có đôi bàn tay của mình, chúng ta không có nhiều tiền thì có thể dựa vào ý chí kiên cường bất khuất của mình để làm nên. Thực tế là như vậy sao? Kiên trì viết lách không ngừng nghỉ, ngày nào cũng viết tới hơn 2.000 chữ trở lên, Lý Hiểu Hồng đã nỗ lực như vậy trong suốt năm năm, bản thảo chất thành hàng có khi đủ một vòng trái đất, tất nhiên đây là biện pháp tu từ phong đại, tóm lại cô ấy đã viết rất nhiều. Lý Hiểu Hồng khao khát trở thành tác giả đến mức đi ngủ cũng nằm mơ thấy điều đó.

Cô ấy thường ra quán cà phê để ngồi viết, sau đó bị hết nhà sản xuất này tới nhà sản xuất các từ chối bản thảo nhưng vẫn tin tưởng mình là " phái thực lực", là một nữ nhà văn có thể vươn tầm ra thế giới. Tuy nhiên, thực tế là, khi cô ấy đăng những bài viết của mình lên các trang mạng, một thời gian dài sau vậy phát hiện bài văn ấy chỉ có 23 lượt xem, 0 bình luận, 0 lượt chia sẻ. Lý Hiểu Hồng lặng lẽ nói với chính mình không sao, mình lại viết một bài khác, chắc chắn sẽ khiến người ta phải kinh ngạc, trở thành một tác giả thực sự. Thế là cô ấy lại tiếp tục suy nghĩ ý tưởng, tiếp tục viết, viết cho tới khi thành phố lên đèn rồi lại tắt đèn.

Tiểu Mao lại khiêng hộp đàn trở về rồi. Chiếc hộp đồng ấy nặng lắm. Từ xa đã thể nghe thấy âm thanh hộp đàn quệt dưới đất lệt sệt. Tiểu Mao vốn không được cao, khi vác hộp đàn, nó hay bị chạm vào mặt đất. Cậu ấy lại cố nhấc nó lên. Cậu ấy vô cùng khao khát được học ghi ta điện tại Học viện Âm nhạc MIDI Bắc Kinh. Cậu ấy đã chơi ghita được một thời gian khá dài, suốt từ năm lớp 7, lên đến cấp 3, rồi đại học. Tiểu Mao xin thôi học tại trường đại học, một mình phiêu bạc tới Bắc Kinh để chờ thi vào Học viện Âm nhạc. Đồng thời cậu ấy cũng phải đi làm thêm để kiếm tiền, bởi vì mọi người trong gia đình đều không đồng tình với quyết định thôi học để học nhạc của cậu ấy, càng không mong muốn cậu ấy từ Quảng Đông xa xôi tới tận Bắc Kinh xa lạ để bươn chải, cuộc sống tương lai bấp bênh thì không nói, còn không có người thân ở bên cạnh. Tiểu Mao vẫn bất chấp sự phản đối, quyết một lòng tới Bắc Kinh.

Hôm nay cậu ấy lại đi làm về muộn không biết chuyện thi cử vào trường âm nhạc thế nào rồi . Cầu thang lớn lên tầng 2 luôn yên tĩnh không một tiếng động. Nghe nói đứa con của hộ gia đình ở tầng này vô cùng đam mê hội họa, ngày nào cũng nhốt mình trong phòng để vẽ vời, không phát ra bất cứ tiếng động nào. Hình như bạn nhỏ này có ước mơ được trở thành họa sĩ nổi tiếng, được in sách xuất bản. Đương nhiên mọi nỗ lực cố gắng của cậu ấy đều được đền đáp bằng đủ loại danh hiệu giải thưởng trong các cuộc thi. Chỉ có duy nhất một điều đó là dường như thời cơ của bạn ấy vẫn chưa thực sự tới, thuộc diện " em chã " điển hình.

Bạn nói xem, họ có nên tiếp tục kiên trì hay không?

Những thứ đã bỏ ra và những thứ ta thu về được không bao giờ có thể mang lên bàn cân, có đôi khi ta bỏ ra rất nhiều công sức, mồ hôi thấm đẫm cả quần áo, một nắng hai sương trải qua không biết bao nhiêu là gian khổ, đến cuối cùng có khi lại chẳng thu hoạch được gì, một đồng một xu cũng không có. Vậy chúng ta không cần kiên trì, không cần nỗ lực nữa hay sao? Dựa vào cái gì mà không kiên trì, không nỗ lực nữa? Chỉ là trước mắt ta chưa nhìn thấy kết quả mà thôi, chỉ là thời cơ thích hợp vẫn chưa đến mà thôi. Bạn muốn giảm béo từ 80 kg xuống còn 60 kg, nhưng bạn hì hộc cố gắng ròng rã suốt một tháng trời mà chỉ giảm được 2,5 kg, bạn có còn muốn kiên trì nữa hay không?

Phí lời, đương nhiên là kiên trì tiếp rồi, có điều tốc độ có hơi chậm một chút mà thôi, cứ kiên trì tiếp nhất định sẽ có sự biến đổi. Bây giờ Lý Hiểu Hồng vẫn chưa có được một tác phẩm chính thức nào, mà có lẽ cả đời này cô ấy cũng không có được một tác phẩm, vậy cô ấy có tiếp tục kiên trì nữa hay không? Vớ vẩn, đã cố gắng suốt một thời gian dài như thế rồi, chẳng lẽ một chút này nữa cũng không thể chịu đựng được hay sao? Cho dù thực sự không xuất bản được một cuốn sách nào, cùng chỉ đành trách ông trời không mở đường sống cho bạn, thôi thì cứ coi việc viết lách ấy như một vở kịch để ta trải nghiệm vậy.

Nghe nói Tiểu Mao không thi được vào ngành âm nhạc MIDI, bạn đoán thử xem bạn ấy sẽ ra sao? Cậu ấy may mắn gặp được một nhà sản xuất âm nhạc khá có tiếng tại Bắc Kinh, đồng ý cho cậu ấy vào công ty của anh ta, chính thức bước vào con đường sáng tác âm nhạc chuyên nghiệp. Bây giờ mỗi ca khúc do cậu ấy làm sáng tác đều có giá từ chục triệu trở lên. Đời sống vật chất được nâng cao đã là một chuyển biến trong cuộc đời, quan trọng là cậu ấy có thể tìm được một công việc có liên quan đến niềm đam mê âm nhạc của cậu ấy. Đây chẳng phải là một khía cảnh khác của thành công sao? Đứa trẻ sống ở tầng 2 cuối cùng cũng trút bỏ được cái mác " em chả ", giành được giải nhất trong một cuộc thi, nghe đâu bạn ấy vẽ được 1 bộ sách kể về câu chuyện rất cảm động, có nhà xuất muốn liên hệ với bạn ấy để mua bản quyền.

Hôm đó tôi gặp cậu bé ở dưới tầng lầu, xem bạn ấy như hoàn toàn thay đổi thành một con người khác. Khó mà tưởng tượng được có người ta phải bỏ ra bao nhiêu công sức cho giấc mơ của mình mới là đủ, thời cơ của mỗi con người khi nào mới tới, làm sao để việc thực hiện ước mơ trở nên nhẹ nhàng hơn? Những điều này đều không ai biết được, nhưng có một điều mà ai cũng biết, đó là làm những điều mà mình thích là chuyện đẹp đẽ nhất trên đời, bạn sẵn sàng hi sinh vì nó, sẵn sàng đánh mất vì nó, sẵn sàng làm rất nhiều chuyện tưởng như vô dụng vì nó. Nói thẳng ra, tất cả đều vì bạn muốn trở thành một người thành công như trong lý tưởng của mình. Một bài văn nào đó đã từng nói rằng: chịu trách nhiệm với chính bản thân mình là điều vất vả đến nhường nào. Bạn thường xuyên nhìn thấy những thiếu sót của bản thân, cũng như những thiếu sót của cuộc sống. Nếu bạn muốn cố gắng để bù đắp những thiếu sót này, bạn cần phải tiến lên, cần phải phấn đấu. Con đường để bước tới một cuộc sống tốt đẹp hơn khó đi hơn rất nhiều.

Cùng là thời gian một buổi tối, bạn có thể vừa ăn bim bim vừa xem phim, cũng có thể chong đèn tra cứu các tài liệu tham khảo; cùng một công việc, người khác cho rằng chỉ cần hoàn thiện tám, chím phần là được rồi, nhưng bạn lại muốn nó phải mười phần trọn vẹn; cùng là tình yêu, có người cảm thấy điều kiện phù hợp có thể chung sống là được rồi, nhưng có người lại cần sự thấu hiểu cả về nội tâm. Bởi vì những thứ mà bạn mong muốn có được đều là những điều tốt đẹp, thế nên để có được nó sẽ tương nó khó khăn. Nhân lúc đang còn trẻ, nhân lúc đang vẫn còn cơ hội để vất vả theo đuổi, nhân lúc ta vẫn còn sức lực, hãy nắm chặt mọi nguồn sức mạnh có thể dẫn ta chạm vào ước mơ và thay đổi nó bằng mọi giá. Tuy rằng để đạt được ước mơ ấy không hề dễ dàng gì, nhưng khi bạn chạm được tay vào đó, nhất định bạn sẽ rất cảm kích những nỗ lực và kiên trì của bản thân lúc này.

Cố lên! Nói với bạn, cũng là nói với chính tôi.